Chương 4 - Hôn Phu Thế Thân và Hồn Ma Của Kẻ Thù

13

Anh ấy nói: “Lúc đó tôi đã nghĩ, cô gái này nhìn vẻ ngoài có vẻ mạnh mẽ, nhưng sao suy nghĩ lại tiêu cực thế?”

“Nhưng sau đó thì ổn rồi. Năm đầu cấp ba, chúng ta lại phải viết bài về ‘Tương lai mong ước’, lần đó tôi thấy cậu viết muốn thi vào Học viện Luật, muốn trở thành luật sư công ích, lên tiếng vì những người yếu thế.”

“Ừm… nói ra có hơi ngại, lúc đó tôi thấy mừng cho cậu.”

“Cảm giác giống như em gái mình cuối cùng cũng trưởng thành, biết lên kế hoạch cho cuộc đời rồi.”

Anh ấy “hê hê” cười một tiếng.

Nhân lúc không ai để ý, chạy đến vò đầu con gấu một cái.

Rồi quay đầu nhìn tôi cười.

“Nhưng bây giờ tôi nghĩ lại, trước đây tôi cổ hủ quá rồi. Dù là luật sư công ích hay làm thú bông, đều rất tuyệt.”

“Người sống trên đời phải bước về phía trước, dù mục tiêu nhỏ bé đến đâu cũng được. Phải có mục tiêu, mới không bị quá khứ trói buộc.”

“Cậu nói có đúng không, Thịnh Hạ?”

Anh ấy cười rạng rỡ thật.

Anh ấy quả nhiên nhìn thấu rồi.

Nhìn thấu những năm qua tôi tự buông thả, sống lặng lẽ qua ngày.

Nhìn thấu tôi lấy anh ấy làm người thay thế, như một tấm gỗ trôi giữa biển cả.

Có lẽ anh ấy còn nhìn thấu cả những suy nghĩ muốn kết thúc mọi thứ của tôi…

Tôi tên là Thịnh Hạ.

Ý nghĩa của cái tên này không phải là một mùa hè tràn đầy sức sống.

Mà là — “phần thừa lại”.

Năm đó, mẹ tôi nhân lúc ba tôi say rượu, đã ép ông qua đêm với bà.

Vì sự cố đó mà có tôi, ba tôi bị buộc phải chia tay mối tình đầu, buộc phải cưới mẹ tôi.

Từ đó suốt hơn mười năm, tôi luôn là lựa chọn ông căm ghét nhất, chưa bao giờ được ông coi trọng.

Cũng là gánh nặng bị bỏ lại cho mẹ tôi sau khi họ ly hôn.

Về sau, mẹ tôi theo đuổi bản thân, theo đuổi tình yêu, chưa bao giờ quan tâm đến tôi.

Trong đêm mưa sấm sét ở nhà Hứa Chí, lần đầu tiên có người hỏi tôi: “Cậu thích ăn cần tây không?”

Cũng là lần đầu tiên có người vì tôi sợ mà ngồi canh ngoài cửa suốt cả đêm.

Thậm chí sau đó, lần đầu tiên có người trách mắng tôi vì đánh nhau không biết nặng nhẹ, gây chuyện với cả đám côn đồ.

14

Lần đầu tiên có người vì tôi bỏ nhà ra đi mà tức giận đến mức dậm chân, nghiêm mặt quát tôi:

“Thịnh Hạ, cậu to gan nhỉ!”

“Quán bar là nơi gì? Cậu cũng dám vào à?”

“Không thấy gã đàn ông biến thái bên cạnh cậu, mắt hắn dán chặt vào người cậu à!”

Những lời này, tôi chưa từng nghe từ ba mẹ mình.

Nhưng ở Hứa Chí, tôi nghe đến phát chán.

Anh ấy kiểm soát tôi, thúc đẩy tôi, lo lắng cho tôi không ngừng.

Chỉ duy nhất, anh ấy không thích tôi.

Vì thế, như một cách trả đũa, sau khi anh ấy qua đời, tôi học hút thuốc, học uống rượu.

Mỗi lần say, nhìn gương mặt có vài phần giống anh ấy của Tống Chí Niệm.

Trong cơn mơ hồ, tôi có cảm giác anh ấy vẫn còn sống.

Tôi cứ nghĩ cuộc sống ngập chìm trong rượu cồn này, tôi có thể duy trì mãi mãi.

Cho đến ngày đó, khi nhận được di vật của anh ấy, tôi lần thứ hai đến mộ, nhìn rõ ràng ba chữ “Hứa Chí” trên bia mộ.

Tôi đột nhiên cảm thấy, thật vô nghĩa.

Lấy người khác làm hình bóng thay thế anh ấy, thật vô nghĩa.

Ngày qua ngày mong mẹ tôi hồi tâm chuyển ý, cho tôi một chút tình thân, cũng thật vô nghĩa.

Sống, càng là một chuyện vô nghĩa đến cực độ…

Nhưng khi ý nghĩ đó vừa lóe lên, về đến nhà tôi đã thấy Hứa Chí.

“Hứa Chí…”

Tôi khẽ gọi anh ấy.

Muốn nói với anh ấy rằng tôi thích anh ấy.

Muốn bất chấp tất cả để phá vỡ ranh giới im lặng này.

Nhưng anh ấy như đọc được suy nghĩ của tôi, đột ngột ngắt lời.

“Ơ kìa, chú gấu bông này trông đẹp trai phết.”

“Thịnh Hạ, cậu nhìn xem, đúng kiểu cậu thích mà: nhỏ tuổi hơn, đầu cắt đinh, lạnh lùng ít nói.”

“Tsk tsk, thằng nhóc này trông mặt mũi cũng sáng sủa, xem kìa, còn biết buộc dây giày giúp mấy đứa nhỏ nữa.”

“Khoan đã, Thịnh Hạ, hình như nó đang nhìn cậu đấy.”

“Nhanh lên, ra xin số đi! Làm quen thử xem, biết đâu…”

Những lời tiếp theo tôi nghe không rõ nữa.

Chỉ cảm thấy từng từ anh ấy nói ra như tiếng sấm nổ vang, khiến tai tôi ù đi.

Nhìn anh ấy cố tình tránh ánh mắt tôi, chỉ vào chú gấu bông đang tháo đầu đội, nhiệt tình ra hiệu cho tôi.

Những tia hy vọng vừa lóe lên trong lòng tôi lập tức tan thành mây khói.

Trong chớp mắt, tôi như rơi vào hầm băng.

“Hứa Chí, anh là gì của tôi? Dựa vào đâu mà quản tôi?”

Không nhớ mình đã về nhà bằng cách nào.

Chỉ nhớ sau khi nói câu đó, tôi quay người rời đi, không hề ngoảnh lại.

Lần này, Hứa Chí không đi theo tôi.

15

Về đến nhà, mở cửa, phòng khách không còn bóng dáng anh ấy.

Chỉ có mẹ tôi, ngồi lặng lẽ trên ghế, thấy tôi về liền lao tới cho tôi một cái bạt tai.

“Thịnh Hạ! Con điên rồi sao?”

“Mẹ bảo con đi xin lỗi, con lại dám đi hủy hôn?”

“Con có biết vì con mà cậu Tống rút vốn khỏi dự án của chú Lưu không?”

“Mọi chuyện rối tung thế này, con bảo mẹ và chú Lưu ăn nói thế nào đây?”

Tai tôi ù đi, phải rất lâu sau mới dần hồi phục.

Tôi đưa tay chạm vào má, cảm nhận cảm giác nóng rát trên da.

Nhìn người phụ nữ trước mặt, gương mặt được trang điểm hoàn hảo, khoác lên mình chiếc áo lông đắt tiền.

Đột nhiên, tôi cảm thấy buồn cười và không kìm được mà bật cười thành tiếng.

Rõ ràng tôi đang cười.

Nhưng mẹ tôi lại nhìn tôi như thể gặp ma: “Con bé chết tiệt, mày khóc cái gì!”

“Đừng nghĩ làm loạn lên là chuyện này coi như xong!”

“Gọi điện đi! Gọi cho cậu Tống ngay, xin lỗi anh ấy, nói là mày sai rồi!”

Bà vừa mắng vừa đẩy tôi, ép buộc không ngừng.

Tôi để mặc bà, không phản kháng.

Cho đến khi bà nhận ra, tôi chẳng buồn đáp lại, cứ như thực sự đã phát điên, bà mới buông tay.

Giống như bao lần trước, bà lại bắt đầu than khóc.

“Đúng là tạo nghiệp mà, nếu không phải vì sinh mày, đời tao làm sao lại ra nông nỗi này?”

“Từ nhỏ ba mày đã không quan tâm mày, nếu không phải tao nai lưng kiếm tiền nuôi mày ăn học, mày làm gì có ngày hôm nay mà no đủ, đẹp đẽ?”

“Nếu biết mày bất hiếu thế này, năm đó tao đã không sinh mày ra.”

Đêm hôm đó, bà khóc rất lâu mới bỏ đi.

Còn Hứa Chí, vẫn không quay lại.

Giống như cách anh ấy đột nhiên xuất hiện, giờ anh ấy lại biến mất không dấu vết.

Vài ngày liền không thấy anh ấy nữa, như thể tất cả những gì xảy ra chỉ là ảo giác.

Mọi thứ trở lại như trước khi tôi gặp anh ấy.

Ngôi nhà vẫn trống trải, lạnh lẽo.

Còn tôi vẫn là kẻ say xỉn rồi tỉnh, tỉnh rồi lại say, sống qua ngày trong mơ hồ.

Chỉ có mẹ tôi là khác, bà thay đổi thái độ, liên tục đến nhà tôi khóc lóc.

16

“Thịnh Hạ, mẹ thực sự rất khó xử.”

“Mẹ và ba mày cãi cọ nhiều năm, bị tổn thương quá sâu. Mẹ khó khăn lắm mới gặp được chú Lưu, ông ấy vừa có tiền, vừa yêu thương mẹ. Chẳng lẽ mày muốn mẹ quay lại cái cuộc sống trước kia, ép mẹ lại phải uống rượu, tự tử sao?”

“Mẹ thực sự không còn cách nào khác. Cậu Tống chỉ đích danh muốn gặp mày, mày đi gặp anh ấy một chút đi.”

“Xem như mẹ xin mày.”

Bà muốn tôi gặp Tống Chí Niệm.

Nhưng tôi không đi.

Ngược lại, Tống Chí Niệm lại tìm đến tận nhà tôi.

Anh ta bước qua những chai rượu vương vãi dưới đất, tiến vào nhà.

Qua làn khói thuốc lượn lờ, trong thoáng chốc, anh ta trông rất giống Hứa Chí.

“Thịnh Hạ, từ trước đến nay chỉ có tôi đá người khác, không ai có thể đá tôi.”

“Kết hôn đi.”

“Để mọi người biết rằng hôm đó hành động kỳ lạ của cô chỉ là chiêu trò để thu hút tôi. Đến lễ cưới, tôi sẽ tuyên bố trước mặt mọi người rằng tôi không đồng ý.”

“Cô để tôi hả giận, tôi sẽ không làm khó dự án của cha dượng cô nữa. Thế nào? Thỏa thuận này hời đấy chứ?”

Anh ta nói gì, tôi thực ra nghe không rõ lắm.

Trong mơ hồ, chỉ thấy đôi môi mỏng của Hứa Chí đang mấp máy: “Thịnh Hạ, cưới tôi nhé?”

Cưới Hứa Chí sao?

“Được thôi.”

“Chúng ta cưới đi.”

Hứa Chí…

Có lẽ vì quá muốn hả giận, Tống Chí Niệm đã định ngày cưới rất gần.

Đúng như anh ta nói, khi tin tức về hôn lễ lan ra, trong giới bắt đầu rộ lên lời đồn rằng việc tôi muốn hủy hôn với Tống Chí Niệm chỉ là chiêu trò “dục cầm cố túng” để thu hút sự chú ý của anh ta.

Họ tiếp tục trêu đùa: “Tôi đã biết ngay mà, Thịnh Hạ làm sao rời khỏi Tống tổng được.”

Cô thư ký Thi Thi lại gửi tin nhắn tới.

【Chị Thịnh Hạ, anh Chí Niệm vốn không thích chị, cần gì phải cố chấp không buông thế chứ?】

Chỉ có mẹ tôi là khác.

Bà rất vui.

Bà không quan tâm đám cưới có suôn sẻ hay không, cũng chẳng màng việc tôi có bị mất mặt hay không.

Bà chỉ mừng vì cuối cùng cũng giữ được dự án của chú Lưu, giữ được tình yêu của bà.

“Sau dự án này, chúng ta coi như không còn nợ gì nhau nữa chứ?”

Hôm bà mang váy cưới đến để tôi thử, tôi hỏi:

“Mẹ luôn nói nếu không có con, mẹ có lẽ đã hạnh phúc hơn. Vậy lần này xong rồi, mẹ thả con đi, con cũng thả mẹ đi.”

“Coi như con đã trả hết ân tình mẹ nuôi dưỡng con. Coi như mẹ… chưa từng sinh ra con, được không?”

Bà sững người, động tác chỉ huy nhà thiết kế cũng khựng lại.

Nhưng bà không trả lời tôi.

Chỉ mắng yêu: “Con bé này, nói linh tinh gì vậy.”

Như thể những lời từng mong tôi chưa từng tồn tại, bà chưa bao giờ nói ra.

Không sao cả.

Bà không trả lời, tôi sẽ coi như bà đã đồng ý.

Dù sao… mọi chuyện cũng sắp kết thúc rồi.

Ngày hôm đó, tôi đã nghĩ như vậy.

Nhưng vào ngày cưới, ngay trước cửa phòng trang điểm, tôi lại nhìn thấy một người không ngờ tới.

“Chào cô Thịnh, tôi là mẹ của bạn học cấp ba của cô — Hứa Chí.”

Mẹ của Hứa Chí, dì Ôn.

Lần cuối tôi gặp bà ấy là mười năm trước, tại tang lễ của Hứa Chí.

Bà ấy già đi rất nhiều.

Rõ ràng cùng tuổi với mẹ tôi, nhưng dáng vẻ co ro đứng trước cửa phòng trang điểm khiến bà trông như một cụ bà lớn hơn mẹ tôi cả chục tuổi.

Dù vậy, nụ cười của bà vẫn ấm áp.

“Có lẽ cô không còn nhớ, rất nhiều năm trước cô từng ăn cơm ở nhà tôi.”

“Vốn dĩ hôm nay là ngày vui của cô, tôi không nên tới. Nhưng… dạo trước, tôi tìm được một chiếc hộp mà con trai tôi giấu.”

“Những thứ trong hộp đó tôi đã gửi cho cô. Có lẽ… lọ sao ấy, cô đã mở ra xem chưa?”

Lời của dì Ôn khiến nhịp thở của tôi khựng lại.

Bên trong những ngôi sao có gì?

Tại sao lại phải mở ra xem?

Tim tôi đập loạn xạ.