Chương 6 - Hôn Nhân Từ Mỏng Manh Đến Vỡ Nát

🔥 Mời bạn theo dõi page Hoa Rơi Bên Mộng để đọc sớm nhất các truyện mới nhất!

“Điển nhị à, bố con bình thường khô khan như khúc gỗ, không ngờ cũng có lúc sâu sắc ghê.”

Không biết thằng bé có hiểu gì không, nhưng lại cười toe toét, khiến Hà Doanh Nhất cũng bật cười theo.

Cuối cùng, Điển Vệ từ chối hợp tác với Cảnh Hằng.

Hứa Thượng cố tình trêu chọc:

“Thật đấy à? Cảnh thị đưa giá cao như vậy mà anh không động lòng? Đừng nói là… vì Hà Doanh Nhất nhé?!”

Trước ánh mắt tò mò của Hứa Thượng, Điển Vệ vẫn cau mày, chỉ có vành tai là đỏ ửng — rõ ràng là đã bị đoán trúng tâm tư, nhưng ngoài miệng vẫn cố chấp:

“Hắn không thật tâm, sau này sẽ rất phiền.”

“Giả vờ nghiêm túc ~”

Hứa Thượng cười mắng một câu, cũng không tranh cãi thêm. Yêu đương mà, tự cảm nhận mới thú vị.

Nhưng… anh hùng vì mỹ nhân thì cũng phải trả giá.

Cảnh Hằng bắt đầu vận dụng quan hệ cá nhân, âm thầm chèn ép và phong sát Điển Vệ trong giới.

Khi biết tin, Hà Doanh Nhất chỉ cười lạnh, rồi quay người dùng ngón trỏ nâng cằm Điển Vệ lên:

“Đừng lo, để em xử lý.”

“Không cần…”

Điển Vệ cau mày, né tay cô. Tâm trạng anh lúc này không tốt chút nào.

Anh vốn không giỏi mưu mẹo, trước giờ cũng hay bị bắt nạt.

Anh chẳng biết cách đối nhân xử thế, không nghĩ ra phương án nào hay, chỉ biết quay về làm việc, tăng thực lực.

Nhưng giờ đây, tâm trạng anh còn tệ hơn vì ngỡ rằng Hà Doanh Nhất định đi cầu xin Cảnh Hằng.

Anh không muốn như vậy.

Dù giờ dự án có bị phá tan tành, anh cũng không muốn cô phải hi sinh cảm xúc cá nhân để cứu công ty.

Hà Doanh Nhất nắm cằm anh, ép anh quay lại:

“Sao? Thấy dựa vào phụ nữ là mất mặt à?”

“Không phải.”

“Vậy sao trông khó chịu vậy?

Anh không hiểu Cảnh Hằng đâu. Cảnh thị là một tập đoàn trăm năm, Cảnh Hằng tuy còn trẻ nhưng từ nhỏ đã là ‘con nhà người ta’.

Không có ai trong giới lớn tuổi mà không đánh giá cao cậu ta.

Nếu anh ta muốn bóp chết công ty mình, dễ như trở bàn tay.”

Lúc này, Điển Vệ mới nhìn thẳng vào cô, ánh mắt lại chẳng hề dịu đi — thậm chí còn đầy giận dữ.

Ở một góc xa, Hứa Thượng đang làm bộ dỗ trẻ, nhưng thật ra vẫn chăm chú theo dõi diễn biến.

Trong lòng không những không lo cho tương lai công ty, mà còn… mê mẩn hóng hớt chuyện tình cảm của hai người này.

Trong mắt anh, Điển Vệ giận không phải vì chuyện công việc, mà là vì Hà Doanh Nhất vừa khen Cảnh Hằng.

Bởi vì tên này xưa giờ đều như thế — có cảm xúc nhưng không chịu nói ra.

Đây cũng là lý do năm xưa Hạ Dĩnh chịu không nổi mà rời bỏ anh ta.

Chỉ không biết… Hà Doanh Nhất có chịu được không. Dù vậy, anh vẫn rất mong chờ diễn biến tình cảm giữa họ.

Hai người này… kỳ lạ ở chỗ càng nhìn càng thấy hợp.

Một người phụ nữ thông minh điềm tĩnh, một người đàn ông cứng đầu ít nói, nhưng nội tâm mãnh liệt.

Bề ngoài thì lạnh nhạt, bên trong lại dạt dào tình cảm.

Anh cực kỳ thích kiểu tình tiết mập mờ như thế.

“Em định làm gì?

Đi cầu xin anh ta tha cho công ty chúng ta sao?

Nếu… nếu điều kiện là ——”

tái hôn thì sao?

Điển Vệ hạ mắt, không dám nói nốt câu. Nhưng vành tai đã đỏ lựng, như bị chính ý nghĩ trong đầu mình thiêu cháy.

“Đương nhiên là không.”

Giọng người phụ nữ nhẹ nhàng, dịu dàng nhưng lại kiên định vô cùng.

Tựa như dòng suối mát chảy giữa mùa hè nóng nực, mang đến cảm giác dễ chịu thấm vào tim gan.

Không rõ cô đang trả lời câu hỏi đầu tiên, hay là câu hỏi mà anh chưa từng nói ra.

“Đừng quên, tôi từng là vợ anh ấy. Việc hợp tác giữa nhà họ Cảnh và nhà họ Hà là mối quan hệ đôi bên cùng có lợi.

Vị trí của Hà thị trong giới, không hề kém cạnh Cảnh thị.”

Đây cũng là lý do dù suốt bảy năm kết hôn mà không sinh con, mẹ Cảnh vẫn luôn đối xử tốt với cô, chưa từng có bất kỳ lời nói hay hành động quá đáng nào.

Sắc mặt Điển Vệ cuối cùng cũng dịu đi rõ rệt. Hứa Thượng lúc này ôm đứa nhỏ tiến lại gần, cười cười:

“Ôi chà, đúng là không tuyển lầm trợ lý Hà của chúng ta. Không chỉ làm việc giỏi, dỗ con cũng khéo, mà lúc then chốt còn biết cứu cả công ty.

Lão Điển, anh lời to rồi.”

Vai bị Hứa Thượng huých nhẹ một cái, Điển Vệ không phản bác, vì thật ra — dù Hứa Thượng nói đùa, nhưng hoàn toàn đúng.

Anh thật sự là… người được lợi nhất.

Dù vậy, anh vẫn len lén liếc nhìn sắc mặt Hà Doanh Nhất.

Dù là người ít lời, nhưng lời trêu chọc của Hứa Thượng đến mức anh còn nghe ra được, thì cô chắc chắn cũng hiểu.

Không biết cô có giận không.

Nhưng Hà Doanh Nhất thì hoàn toàn không giận, ngược lại, trong lòng còn có chút đắc ý.

Vì điều gì thì cô cũng không cố gắng tìm hiểu.

Dù sao mới ly hôn, cô chưa có ý định bắt đầu một mối quan hệ mới.

Nhưng cũng giống Hứa Thượng, cô rất thích bầu không khí mập mờ thế này, khiến cô cảm thấy cuộc sống vẫn còn sắc màu, vẫn còn điều đáng để mong chờ.

3

Vì dự án trước đó bị huỷ, Điển Vệ gần như không còn đến công ty, mỗi ngày chỉ quanh quẩn ở nhà code hoặc chăm con.

Cho đến một hôm, Hà Doanh Nhất gõ cửa từ sớm, ôm bé Điển Nhị vẫn còn đang ngủ lăn quay mang đi.

Tối về, cô vứt trước mặt anh một bản mời thầu của Sở Xây dựng thành phố.

Mãi đến lúc này, Điển Vệ mới hoàn toàn yên tâm.

Không phải vì tương lai công ty có hy vọng, mà là vì anh chắc chắn một điều — Hà Doanh Nhất không đi cầu xin Cảnh Hằng.

Những bong bóng vui vẻ nổi lên trong lòng, anh cố kiềm chế khóe môi đang muốn cong lên, đưa tay đón lấy con trai:

“Em mang thằng bé theo để đi bàn việc à?”

Hà Doanh Nhất đang uống nước, lắc đầu. Đợi nuốt xong trà mới nói:

“Không, em đưa nó… về nhà.”

Cô cười bí ẩn, bước lại gần Điển Vệ, trong mắt tràn đầy tinh nghịch.

“Em nói với ba em là: bố ơi, bố của con trai con gặp khó khăn, con muốn nhờ bố giúp. Ổng không tin em có con, bảo em dắt con về cho ổng xem, rồi ổng sẽ giúp.”

Cô nói vậy là cố ý trêu anh, nhưng thật ra cũng không hề nói dối. Mọi chuyện đúng là như thế, thậm chí còn kịch liệt hơn cả lời cô kể.

Cô về nhà, khóc lóc kể lể với ba mẹ rằng Cảnh Hằng bắt nạt bạn trai hiện tại của cô, dùng quan hệ của Cảnh thị để chèn ép anh.

Trong quá trình đó, cô không ngớt lời ca ngợi Điển Vệ, nói Cảnh Hằng ỷ thế nhà mình, còn Điển Vệ tuy cũng có gia thế nhưng chọn tự lập nơi đất khách quê người, không như Cảnh Hằng vừa ra trường đã về nhà “ăn bám”.

Ba mẹ cô ban đầu không tin lời cô nói.

Dù sao cũng chỉ mới ly hôn vài tháng, sao đã có bạn trai mới?

Nhưng khi nghe nói bạn trai mới có con riêng, thì lại bắt đầu lung lay.

Vì họ biết rõ tình trạng sức khoẻ của con gái — rất khó có con.

Sau này dù có tìm được người mới, thì vấn đề con cái vẫn luôn là nỗi lo. Nhưng nếu đối phương đã có con, thì vấn đề này coi như được giải quyết.

Nghe cô tán dương Điển Vệ lên tận mây xanh họ chỉ cười cười, đoán chắc cô đang giận dỗi với Cảnh Hằng nên bịa chuyện.

Nhưng họ vẫn muốn gặp đứa bé kia một lần.

Nếu mọi thứ đúng như cô nói, thì dù cô và Điển Vệ chưa yêu nhau, họ cũng sẵn sàng giúp chàng trai kia một tay, coi như thành toàn cho đôi trẻ.

Kết quả là, bé Điển Nhị cũng cực kỳ phối hợp, suốt buổi chỉ gọi “mẹ ơi, mẹ ơi”, được Hà Doanh Nhất bế đi suốt một ngày mà không khóc tiếng nào, rõ ràng là rất thân thiết.

Ba mẹ cô nhìn vậy thì tin đến bảy tám phần.

Dù ngạc nhiên vì con gái “bắt đầu lại” quá nhanh, nhưng nghĩ đến những ấm ức cô từng chịu đựng trong nhà họ Cảnh, lại càng thấy tự hào.

Họ quyết định: phải ra tay giúp đỡ Điển Vệ thật tốt.

Phải để cho nhà họ Cảnh thấy rằng rời khỏi họ, con gái họ vẫn sống tốt.

Khi Cảnh Hằng nghe được tin này thì… giận đến phát điên.

Không phải vì không chèn ép nổi Điển Vệ, mà là… Hà Doanh Nhất lại vì anh ta mà đi cầu xin chính gia đình mình.

Báo cáo Nếu phát hiện thiếu chương hoặc bất kỳ vấn đề nào, hãy phản hồi cho tôi! :)