Chương 4 - Hôn Nhân Từ Mỏng Manh Đến Vỡ Nát

🔥 Mời bạn theo dõi page Hoa Rơi Bên Mộng để đọc sớm nhất các truyện mới nhất!

Chỉ là… không biết từ khi nào, sự kết nối giữa hai người ngày một nhạt dần.

Trong khi đó, hình bóng Tô Văn Uyển lại xuất hiện ngày một nhiều trong tâm trí anh.

Nhưng hôm tiệc sinh nhật mẹ, anh và cô ta không xảy ra chuyện gì.

Cô ta nói với anh rất nhiều lời yêu thương, khiến anh vừa kích động vừa hối hận — hối hận vì cô ta đã nói ra.

Một khi lời ấy thốt ra, anh không thể giả vờ như chưa từng có gì xảy ra, bắt buộc phải lựa chọn.

Nhưng anh không muốn, anh chỉ muốn giữ nguyên trạng như trước.

Trong xe, Hà Doanh Nhất im lặng không nói một lời, tâm trạng nặng trĩu.

Đứa trẻ đã ngủ say trong lòng cô, còn cô cuối cùng cũng có thể gỡ bỏ lớp phòng bị, đối diện với cảm xúc thật trong lòng mình.

Điển Vệ liếc nhìn cô mấy lần, cuối cùng vẫn không nói gì, chỉ lặng lẽ lái xe chở cô về.

“Về rồi à? Giờ này chắc công ty bận lắm nhỉ?”

“Ừ. Đưa em về trước, rồi anh quay lại.”

Hà Doanh Nhất mỉm cười.

Với một người cứng nhắc và nghiện việc như Điển Vệ, việc làm được đến thế này có lẽ đã là dịu dàng nhất rồi.

Cô gật đầu, không từ chối lòng tốt của anh. Thật ra bây giờ cô cũng chẳng còn tâm trạng nào để làm việc.

Cô ôm đứa trẻ trở vào nhà, còn Điển Vệ thì tiễn họ đến tận phòng rồi mới rời đi.

Hà Doanh Nhất tưởng mình sẽ đau lòng rất lâu — nhưng không.

Vì công việc mới và đứa trẻ “bất đắc dĩ”, những ngày tiếp theo của cô trôi qua vô cùng bận rộn và tràn đầy.

Lần gặp lại Cảnh Hằng sau đó là ở bệnh viện.

Lần này không phải Hà Doanh Nhất mà là Điển Vệ bị bệnh.

Anh vốn làm việc là quên ăn quên ngủ, cuối cùng bị hạ đường huyết mà ngất xỉu.

Lúc ấy công ty còn cả đống việc, Hứa Thượng đưa anh vào viện xong lại phải quay về, nên Hà Doanh Nhất ở lại chăm sóc.

Cảnh Hằng lần này cũng đến bệnh viện, vẫn đi cùng Tô Văn Uyển.

Hà Doanh Nhất chỉ nhẹ nhàng gật đầu xem như chào, không hàn huyên, lặng lẽ lướt qua họ.

Cảnh Hằng định mở miệng thì bỗng bàn tay bên cạnh siết chặt lấy anh.

Giọng anh nghẹn lại nơi cổ họng, nói chẳng thành lời, cả người bức bối.

Tô Văn Uyển cũng bị hạ đường huyết, đang truyền nước cùng phòng với Điển Vệ.

Hà Doanh Nhất chẳng thấy ngượng ngùng gì cả, thậm chí trong lòng còn thấy nhẹ nhõm — thì ra, kết thúc một mối quan hệ… cũng chỉ đơn giản như vậy thôi.

Khoảnh khắc vừa chạm mặt, tim cô quả thực siết lại, cả người bối rối mất mấy giây.

Nhưng rất nhanh cô đã lấy lại bình tĩnh.

Giờ cùng ở chung một không gian, cô cũng có thể tự nhiên ứng xử.

Vậy nên, đúng là phải đối mặt, không thể né tránh. Mà khi dám đối diện rồi, mới phát hiện hóa ra cũng chẳng có gì đáng sợ.

Khi Điển Vệ tỉnh lại, Hà Doanh Nhất đang ngồi bên cạnh, bế con trai của anh trong lòng.

Có lẽ tay cô mỏi nên cứ phải dùng đùi nâng lên đỡ cánh tay.

Thấy vậy, anh lập tức đưa tay ra:

“Để tôi bế một lát.”

“Đặt xuống là khóc à nha~” — Hà Doanh Nhất nhỏ giọng phụng phịu, giống hệt một người vợ đang làm nũng với chồng.

Cảnh tượng ấy khiến Cảnh Hằng nhói lòng. Ngày trước cô cũng từng như thế, làm nũng với anh.

Nhưng giờ, đối diện anh, cô chỉ còn sự lãnh đạm.

Điển Vệ ngồi dậy, vừa nhận lấy đứa trẻ, vừa bước xuống giường:

“Cô lên nằm nghỉ đi.”

Hà Doanh Nhất phì cười:

“Tôi có phải người bệnh đâu~”

“Lưng cô không phải đang đau sao? Nghỉ một lát đi, truyền xong rồi về nhà.”

Quả thật bế con nửa ngày trời, lưng cô cũng ê ẩm.

Cô biết Điển Vệ không phải kiểu người ẻo lả. Anh tỉnh rồi mà không lập tức đòi về công ty đã là chuyện lạ.

Giờ anh bế con, cũng không tiện nằm nghỉ, nên cô cũng không khách sáo, nằm lên giường bệnh của anh.

Câu nói “về nhà” của Điển Vệ chẳng mang hàm ý gì, nhưng lọt vào tai Cảnh Hằng thì lại khiến nắm tay anh siết chặt — không kìm được muốn xông lên hỏi cô:

“Hai người rốt cuộc là quan hệ gì?”

Nhưng ngay lúc ấy, Tô Văn Uyển đã nắm lấy tay anh, nép người vào lòng anh với vẻ tủi thân.

Thế là anh mềm lòng, buông xuôi.

Họ đã ly hôn rồi, anh còn tư cách gì mà xen vào? Nhưng… anh hối hận rồi thì sao?

Gần đây anh mới nhận ra, có lẽ anh không thật sự thích Tô Văn Uyển đến thế.

Cô ta luôn giở chiêu trò, ở công ty cũng không an phận, thậm chí còn có chút ỷ thế hiếp người.

Anh không thích kiểu người như vậy — cô ta chẳng hề đơn thuần như vẻ ngoài thể hiện.

Trong khi đó, Hà Doanh Nhất hiền lành, rộng lượng.

Quan trọng hơn, giữa hai người rất ăn ý, cô luôn hiểu anh đang nghĩ gì, họ có thể cùng cười, cùng giận, mọi tâm sự anh đều có thể chia sẻ với cô.

Còn Tô Văn Uyển lại chẳng hiểu gì về anh — không biết vì sao anh cười, cũng chẳng hiểu lý do anh giận.

Chỉ biết làm nũng, làm nũng rồi lại làm nũng.

Sau khi truyền xong, Điển Vệ tự rút kim, một tay bế con, tay còn lại tự nhiên đưa về phía Hà Doanh Nhất.

Cô đang hơi mơ màng, liền nắm lấy tay anh.

Cô đi chậm, còn anh thì bước nhanh. Mà dạo gần đây vì chăm con, họ thường đi đâu cũng cùng nhau.

Anh quen với việc một tay bế con, một tay nắm tay cô — không có ý gì đặc biệt, chỉ đơn thuần muốn đi cho nhanh, tiết kiệm thời gian.

“Nhất Nhất!”

Cảnh Hằng rốt cuộc không nhịn được, bật dậy gọi theo bóng lưng cô:

“Chúng ta nói chuyện một chút đi.”

Hà Doanh Nhất nhíu mày, quay đầu liếc anh một cái. Bàn tay đang nắm cô khẽ siết lại — cô biết Điển Vệ đang gấp rút quay lại viết code, nên vừa bước ra ngoài vừa đáp lại Cảnh Hằng:

“Có gì thì nhắn tin nhé, bọn em đang bận.”

Cảnh Hằng toan đuổi theo, nhưng bị Tô Văn Uyển giữ tay lại. Cô ta ngước khuôn mặt đáng thương lên:

“Hằng, đừng bỏ em lại, em sợ…”

Cảnh Hằng cau mày, nhưng cuối cùng vẫn ngồi lại.

Chương 2.2

“Lão Điển, cậu bé nhà anh lại ị rồi 😠😠😠”

Khi thấy tin nhắn bật lên trên màn hình máy tính của Điển Vệ, hơi thở của Cảnh Hằng lập tức nghẹn lại — đây là cách cấp dưới trò chuyện với sếp ư?!

Điển Vệ cũng nhíu mày, liếc sang Hứa Thượng bên cạnh:

“Ở đây giao cho cậu, tôi về xem sao.”

Cảnh Hằng bật dậy:

“Thái độ hợp tác của Tổng Điển là như vậy sao?”

Anh cố ý khiêu khích — cũng chẳng rõ trong lòng mình đang nghĩ gì.

Có lẽ là không cam lòng, không muốn hoàn toàn cắt đứt liên hệ với Hà Doanh Nhất.

Vậy nên mới nghĩ đến việc thuê công ty Điển Vệ phát triển hệ thống.

Trước đó không lâu, anh tình cờ gặp ba mẹ vợ cũ trong một buổi tiệc.

Họ đã biết chuyện anh và Hà Doanh Nhất ly hôn, nhưng điều khiến anh bất ngờ là… họ không trách móc gì cả — thậm chí còn lạnh nhạt y như thái độ của cô.

Cái sự lạnh nhạt ấy khiến anh ngờ vực không biết mình có thật sự từng là chồng của cô hay không.

Giữa hai người như có một con sông lớn chắn ngang — dù nhìn thấy nhau, nhưng mãi mãi không cùng một thế giới.

Đáng lẽ anh nên chấp nhận thực tế.

Nhưng anh không cam lòng. Bảy năm tình cảm, nói buông là buông, dễ dàng quá.

Cứ như suốt quãng thời gian ấy, chỉ có mỗi mình anh là nghiêm túc.

Anh không biết bản thân có thể làm gì để tiến vào thế giới hiện tại của cô. Nhưng chỉ cần có thể nhìn thấy một phần cuộc sống ấy, anh đã thấy đáng giá.

Điển Vệ vẫn nhíu mày nhìn Cảnh Hằng, im lặng vài giây:

“Anh thật sự muốn hợp tác nghiêm túc với chúng tôi à? Việc tôi có mặt hôm nay, đã là biểu hiện rõ nhất của sự chân thành rồi.”

Anh ta không giỏi ăn nói, nhưng không có nghĩa là anh không hiểu.

Rõ ràng Cảnh Hằng có ý đồ khác, không đơn thuần là chuyện hợp tác.

Công ty của họ tuy nhỏ, nhưng cũng không đến mức lấy chuyện cá nhân của nhân viên ra để đổi lấy hợp đồng làm ăn.

Nói xong, Điển Vệ quay đầu bước đi không thèm nhìn lại.

Anh biết con trai mình không phải dạng dễ nuôi, việc thay tã, dọn dẹp phân và nước tiểu đều là anh và Hứa Thượng thay phiên xử lý.

Nếu không xử lý kịp thời, đứa nhỏ sẽ quấy khóc không dứt.

Dạo gần đây càng nghiêm trọng hơn, thằng nhóc như thể đã biết lợi dụng bọn họ, một tí xíu ấm ức cũng không chịu nhịn.

Nhưng trong mắt Cảnh Hằng, phản ứng của Điển Vệ lại là chuyện hoàn toàn khác.

Anh ta thấy hai người bọn họ chẳng khác gì một cặp vợ chồng son keo sơn gắn bó.

Vợ không xử lý được con thì làm nũng với chồng, hơn nữa anh ta từng tận mắt chứng kiến cách họ đối xử với nhau, khiến lòng càng thêm khó chịu.

Có phải bọn họ sớm đã ở bên nhau rồi không? Nên Hà Doanh Nhất mới thản nhiên như vậy trước sự xuất hiện của Tô Văn Uyển?

Mới có thể quyết đoán và dứt khoát ly hôn đến thế?

Nghĩ đến đây, trong lòng như có lửa đốt, sắc mặt u ám đến đáng sợ.

Hứa Thượng ngồi cạnh cảm thấy cực kỳ khó xử, nghĩ bụng vụ hợp tác này xem ra sắp đổ bể rồi.

Nhưng cũng không thể cứ thế bỏ về.

Cuối cùng, lý trí vẫn kéo Cảnh Hằng lại.

Anh không thể để bản thân bị đuổi đi thế này — đây có lẽ là mối liên hệ cuối cùng giữa anh và Hà Doanh Nhất.

“Xin lỗi, tôi có chút việc gấp, chuyện hợp tác để sau chúng ta hẹn thời gian nói chuyện kỹ hơn.”

“Vâng, vậy không làm phiền Tổng giám đốc Cảnh nữa. Tạm biệt.”

Vừa về đến công ty, Hứa Thượng đã kéo Hà Doanh Nhất lại tám nhảm:

“Này, cô với Cảnh Hằng có quan hệ gì thế? Sao bên tập đoàn Cảnh lại chủ động tìm đến hợp tác?”

Ban đầu anh còn tưởng là cha mẹ Điển Vệ làm mối kéo dây gì đó, nhưng khi nãy rõ ràng anh thấy tin nhắn của Hà Doanh Nhất gửi cho Điển Vệ, sau đó sắc mặt Cảnh Hằng càng lúc càng đen.

Thế nên anh đoán — chắc chắn có liên quan đến cô.

“Tại sao không phải là anh Điển có quan hệ với anh ta nhỉ?” — Hà Doanh Nhất lơ đễnh đáp.

“Làm gì có chuyện đó? Tôi với anh Điển là thanh mai trúc mã, tôi biết chắc ảnh chẳng quen Cảnh Hằng đâu.”

“Đàn ông mà tự tin quá là không tốt đâu.” — Cô giả vờ thần bí, lắc lắc ngón tay trước mặt anh.

Hứa Thượng bực mình, vỗ bốp vào tay cô: “Đừng giở trò nữa, nói mau! Cô với Cảnh Hằng rốt cuộc là thế nào?

Tôi thấy anh ta nhìn tin nhắn cô gửi mà mặt đen như đáy nồi, tặc tặc… phải thấy mới biết.”

Hà Doanh Nhất cười khúc khích:

“À… chồng cũ của tôi.”

Báo cáo Nếu phát hiện thiếu chương hoặc bất kỳ vấn đề nào, hãy phản hồi cho tôi! :)