Chương 3 - Hôn Nhân Giả Mạo và Những Bí Mật Đằng Sau
Như sợ tôi sẽ làm ra chuyện gì quá khích, anh ta lập tức kéo tôi rời khỏi công ty.
Về đến nhà, anh ta “phịch” một tiếng quỳ xuống đất, mắt đỏ hoe:
“Xin lỗi em, Dĩ Nhiên, là anh đã lừa em.”
“Nhưng những gì anh nói đều là thật, dạo gần đây anh mới gặp lại Nhược Uyển, cô ta đến xin làm thư ký của anh.”
“Anh vốn không muốn dính dáng gì đến cô ta nữa, nhưng cô ta lại quỳ xuống cầu xin anh nhận cô ta.”
“Em biết cô ta mà, học hành không giỏi, không thi đậu đại học, cũng không tìm được công việc tốt, trong nhà chỉ còn mỗi bà ngoại, giờ lại cần tiền gấp để chữa bệnh, anh mềm lòng nên cho cô ta một cơ hội.”
“Trong khoảng thời gian tiếp xúc đó, anh có chút dao động, đến lần thứ mười cô ta cầu xin anh kết hôn để thực hiện tâm nguyện cuối cùng của bà ngoại cô ta, anh đã đồng ý.”
“Anh nghĩ cô ta đáng thương như vậy, chờ anh bao nhiêu năm rồi, anh mềm lòng một chút chắc cũng không sao.”
“Anh vốn định đợi sau khi bà ngoại cô ta mất thì sẽ ly hôn ngay, rồi mới nói thật với em, anh không ngờ cô ta lại đăng video, cô ta nói sẽ chặn em lại.”
“Là anh sai, anh không nên lừa em, nhưng Dĩ Nhiên, em cũng là do bà ngoại nuôi lớn, chắc chắn em sẽ hiểu được cảm giác đó mà, đúng không?”
Nghe đến cuối cùng, trái tim tôi đã đau đến tê dại, thậm chí còn muốn bật cười.
Cúi mắt nhìn Thẩm Dục Chu vẫn còn ôm tia hy vọng, tôi bật cười thành tiếng:
“Anh thương cô ta, ai thương tôi?”
“Anh cũng biết tôi là do bà ngoại một tay nuôi lớn, năm đó tôi bỏ bà để cùng anh ra nước ngoài du học, đến mặt cuối cùng của bà tôi còn không được gặp, là anh đã nói sẽ cho tôi một mái nhà.”
“Giờ thì sao? Thẩm Dục Chu, anh gọi việc ngoại tình là mềm lòng, anh khiến tôi thấy ghê tởm.”
Vừa dứt lời, mặt Thẩm Dục Chu lập tức sầm xuống.
Anh ta im lặng một lúc, rồi chậm rãi đứng dậy, giọng mang theo thất vọng:
“Thật không ngờ em lại là loại người như vậy, Nhược Uyển đã chờ anh bao nhiêu năm, anh chỉ muốn giúp cô ấy thực hiện ước mơ mà cũng không được sao.”
“Cô ta đợi anh nhiều năm như vậy, chẳng lẽ em không đợi sao?!”
Tôi không thể chịu nổi sự đạo đức giả của anh ta nữa, không nhịn được mà lớn tiếng đối chất.
“Lúc anh đi du học nước ngoài đến tiền thuê nhà còn không có, là tôi ngày đêm làm việc kiếm tiền!”
“Khi anh về nước khởi nghiệp không có vốn, là tôi đã bán căn nhà bà ngoại để lại để giúp anh!”
“Trên con đường khởi nghiệp, tôi đã bao nhiêu lần vì giúp anh đàm phán hợp tác đến mức chảy máu dạ dày! Thậm chí suýt chút nữa còn bị xâm hại!”
“Tôi không cầu mong anh báo đáp, chỉ mong anh có thể thành công, rồi sống với tôi một cuộc đời yên ổn!”
“Đủ rồi!”
Thẩm Dục Chu hoàn toàn sa sầm mặt, trong mắt mang theo tức giận:
“Em tính toán với anh nhiều như vậy, chẳng phải cũng chỉ vì tiền sao?”
“Được, anh chuyển cho em.”
Nói xong, anh ta rút điện thoại ra, chuyển cho tôi ba triệu.
Cả vốn lẫn lời, không thiếu một xu.
Đó từng là tất cả tài sản tôi dốc hết ra để gom góp, giờ đối với anh ta lại chỉ là số tiền lẻ chẳng đáng gì.
Những lời tôi chưa kịp nói bỗng dưng chẳng muốn nói nữa.
Nhìn dáng vẻ xa lạ của anh ta lúc này, tôi bỗng thấy vô cùng chán ghét.
Thấy tôi im lặng, khóe môi Thẩm Dục Chu cong lên một nụ cười giễu cợt:
“Mở miệng ra là tiền, Ôn Dĩ Nhiên, em có tư cách gì mà chỉ trích anh ngoại tình?”
“Những năm sau khi anh khởi nghiệp thành công, anh chưa từng bạc đãi em, nợ em anh đã trả hết rồi.”
“Còn nợ Nhược Uyển thì anh vẫn chưa trả, nên anh mới đồng ý đăng ký kết hôn với cô ấy.”
“Em đã đợi anh nhiều năm như vậy rồi, thêm chút thời gian nữa thì đã sao, đừng gây chuyện nữa.”
Nói đến cuối cùng, anh ta thậm chí còn hạ giọng muốn dỗ tôi.
Tôi lùi lại hai bước, né tránh sự đụng chạm của anh ta, cơn buồn nôn dâng lên tận cổ.
Tôi lao vào nhà vệ sinh nôn khan không ngớt, lại nghe thấy tiếng anh ta bắt điện thoại:
“Cái gì? Bà bị làm sao? Tôi đến ngay.”