Chương 2 - Hôn Nhân Định Mệnh Của Alpha Và Omega

🔥 Mời bạn theo dõi page Hoa Rơi Bên Mộng để đọc sớm nhất các truyện mới nhất!

Tôi liền bỏ qua điểm ấy, thậm chí còn âm thầm bắt đầu lên kế hoạch cho tương lai của chúng tôi.

Đợi tôi tốt nghiệp rồi vào quân đội, đứng vững gót chân, sẽ thổ lộ tình cảm với cậu ấy.

Tuy tôi không rõ cậu ấy xuất thân thế nào, nhưng nhà họ Lăng chúng tôi không để tâm đến môn đăng hộ đối, tôi sẽ cho cậu ấy một cuộc sống tốt nhất.

Còn hai người bạn cùng phòng kia ư?

Thẩm Thanh Huyền không biết bị chạm mạch gì mà dạo này cứ hay dính lấy tôi.

Lúc huấn luyện thì “tình cờ” chung nhóm, lúc ăn thì “tiện thể” ngồi cạnh, hương tuyết tùng lạnh buốt kia cứ thế thoảng đến bên tôi.

Thậm chí có lần tôi vào thời kỳ nhạy cảm sớm, trong người hơi khó chịu, cậu ta lại chủ động phát ra nhiều pheromone hơn để an ủi tôi.

Đùa à!

Tôi là loại Alpha bình thường cần Omega xoa dịu sao?

Hơn nữa cường độ pheromone của cậu ta có hơi quá không đấy?

Ngửi lâu lại khiến tôi choáng váng, tim đập nhanh nữa cơ.

Khi Thẩm Thanh Huyền lại một lần nữa âm thầm phát pheromone quyến rũ tôi, tôi đã nghiêm khắc từ chối.

“Bạn Thẩm, xin tự trọng. Tôi không có hứng thú gì với cậu cả, người tôi thích là Dự Thâm.”

Kết quả là cậu ta mặt không cảm xúc nhìn tôi, thản nhiên nói:

“Không sao, tôi không để tâm. Một Alpha xuất sắc như cậu có thể có nhiều bạn đời mà.”

Tôi: “???”

Anh bạn à, phẩm đức Omega của cậu có vấn đề à?

Ai mà ba lòng hai dạ chứ!

Tôi là một Alpha chung thuỷ đấy nhé!

Nhưng phải nói thật lòng, pheromone của Thẩm Thanh Huyền quả thực có chút gây nghiện.

Hơn nữa, có lúc cách cậu ta giúp tôi giải quyết nhu cầu sinh lý lại quá mức chủ động.

Khụ, chuyện này không thể trách tôi không kiềm chế được, phải trách đối phương giở chiêu quá nham hiểm thôi.

4

Người khiến tôi khó chịu nhất chính là Hắc Tiêu.

Tên này mỗi lần chơi bóng về ký túc xá, thường xuyên mồ hôi nhễ nhại mà cứ thế cởi áo, để lộ cơ bụng rõ nét cùng đường eo hình chữ V, hoàn toàn không có chút xấu hổ nào của một Omega!

Dù trong ký túc xá toàn là Alpha và Beta, nhưng làm vậy cũng quá thiếu văn minh rồi!

Hơn nữa pheromone nóng rực của Hắc Tiêu cũng lan tỏa chẳng chút kiềm chế.

Mà tên Hắc Tiêu này dường như rất khó chịu với tôi, mỗi lần tôi và Chu Dự Thâm thân thiết một chút, cậu ta lại đứng bên cạnh cười nhạt.

Nói chuyện với tôi chưa bao giờ quá ba chữ, ánh mắt luôn mang theo vẻ khinh thường khó hiểu.

Hừ, ghen tị, nhất định là ghen tị vì tôi thân với Dự Thâm.

Còn Dự Thâm thì từ trước đến giờ rất biết cách cư xử, luôn nhẹ nhàng hoà giải những va chạm nhỏ giữa tôi với hai người kia, y như một cô vợ nhỏ hiền lành đang dỗ dành những cơn ghen tuông…

Ờ… dừng lại!

Nói tóm lại, tôi càng ngày càng thích Dự Thâm hơn.

Tôi quyết định sẽ tìm thời điểm và địa điểm lãng mạn nhất để tỏ tình với cậu ấy.

Thế nhưng, còn chưa kịp chuẩn bị xong, biên giới đột nhiên truyền về báo động khẩn cấp — hải tặc không gian có động thái lớn.

Trường quân sự lập tức ra lệnh: lứa học viên ưu tú chúng tôi phải kết thúc sớm khóa học cơ bản và ngay lập tức đến biên giới tham gia thực chiến.

Được nghỉ nửa ngày để thu dọn hành lý.

Tôi đang cân nhắc làm sao để bảo vệ người mình yêu giữa chiến trường đầy hiểm nguy, thì Dự Thâm chủ động nhắn tin đến.

【Lăng Dạ, trước khi xuất phát, cậu có thể đến phòng 1608 khách sạn Thánh La Lan một chuyến không? Tôi có chuyện rất quan trọng muốn nói với cậu.】

Tim tôi đập thình thịch một cái!

Khách sạn?

Phòng riêng?

Cái này… có phải tiến triển hơi nhanh không?

Chúng tôi còn chưa chính thức xác lập mối quan hệ mà.

Nhưng là một Alpha cấp SSS, sao tôi có thể chùn bước?

Đi!

Nhất định phải đi!

Không đi không phải đàn ông!

Tôi còn đặc biệt làm công tác chuẩn bị — vòng qua cửa hàng tiện lợi, mặt đỏ bừng, lấy một hộp đồ cần thiết cỡ lớn bỏ vào giỏ.

Vừa xoay người lại, liền đụng phải một người đáng lý ra không nên xuất hiện ở đó.

Chu Dự Thâm cũng đang cầm một hộp giống y chang, nhìn giỏ của tôi rồi lại nhìn hộp của cậu ấy, sau đó lắc đầu, cười đầy ẩn ý.

“Lăng Dạ, cỡ đó không hợp đâu.”

Tôi: “???”

Tôi đứng đơ người tại chỗ, mặt đỏ bừng như máu.

Cậu ấy… sao biết cỡ không hợp?

Kích cỡ của tôi thì đương nhiên tôi biết rõ nhất rồi…

Còn chưa kịp hiểu rõ, cậu ấy đã thanh toán xong rời đi, chỉ để lại cho tôi một bóng lưng phóng khoáng tiêu sái.

5

Mang theo nỗi nghi hoặc to lớn và linh cảm chẳng lành, tôi hít sâu một hơi, quẹt thẻ bước vào phòng 1608.

Những cảnh tượng hoa tươi, bóng bay, bữa tối dưới ánh nến và người yêu ngượng ngùng trong đầu tôi hoàn toàn không xuất hiện.

Thay vào đó là ba người bạn cùng phòng Omega thân yêu đang ngồi ngay ngắn trên sofa, thong thả nhìn tôi.

Chu Dự Thâm vẫn cười rạng rỡ như ánh mặt trời.

Thẩm Thanh Huyền vẫn với ánh mắt lạnh băng.

Khóe môi Hắc Tiêu nhếch lên, nụ cười châm chọc càng rõ ràng hơn.

Tụ tập ký túc xá… cần phải đặt phòng khách sạn?

Tôi đứng sững ở cửa, CPU trong đầu hoàn toàn cháy rụi.

“Các cậu đây là…?”

Giọng tôi hơi khô khốc.

Chu Dự Thâm đứng dậy, từng bước từng bước tiến về phía tôi, trên mặt vẫn treo nụ cười ngọt ngào vô hại như thường lệ, nhưng khí trường quanh người cậu ấy bỗng chốc thay đổi dữ dội.

Báo cáo Nếu phát hiện thiếu chương hoặc bất kỳ vấn đề nào, hãy phản hồi cho tôi! :)