Chương 12 - Hôn Nhân Định Mệnh Của Alpha Và Omega

🔥 Mời bạn theo dõi page Hoa Rơi Bên Mộng để đọc sớm nhất các truyện mới nhất!

“Nguy hiểm!” — Tiếng hét kinh hoàng vang lên.

Gần như cùng lúc, ba bóng người lao vút về phía tôi với tốc độ mắt thường không thể theo kịp.

Hắc Tiêu lao tới, ôm chầm lấy tôi từ thắt lưng, lấy thân mình che chắn phía trước!

“ẦM!!”

Vũ khí gây nhiễu mất kiểm soát phát nổ, luồng xung kích khổng lồ hất tung cả bọn!

Giữa cơn hỗn loạn, tôi chỉ cảm nhận được ba cánh tay mạnh mẽ ôm chặt lấy mình, âm thanh va đập nặng nề cùng tiếng rên rỉ trầm thấp vang bên tai.

Khi tất cả yên lặng, bụi mù tan đi.

Tôi phát hiện mình được họ bảo vệ chặt chẽ ở tầng dưới cùng, không hề xây xát.

Còn bọn họ…

Chu Dự Thâm cánh tay gãy gập không tự nhiên, trán rỉ máu, nhưng vẫn cười với tôi:

“Không sao rồi.”

Thẩm Thanh Huyền giáp phòng hộ bị xé rách, lưng cháy xém đen kịt, giọng vẫn bình thản:

“An toàn.”

Hắc Tiêu bị thương nặng nhất, lưng gánh toàn bộ xung kích, vậy mà vẫn lầm bầm chửi:

“Mẹ nó, dám đụng người của ông à!”

Đội y tế lập tức chạy tới cấp cứu.

Tôi nhìn họ trong bộ dạng tả tơi mà vẫn lập tức xác nhận sự an toàn của tôi đầu tiên, tim như có gì đó đập mạnh một cú thật đau.

Khoảnh khắc đó, tất cả nỗi bất cam, giận dữ, tủi thân như tan biến theo vụ nổ vừa rồi.

Còn lại, chỉ là một thứ cảm xúc vừa chua xót vừa nóng bỏng.

29

Tại bệnh viện, tôi ngồi bên giường của Hắc Tiêu vẫn còn hôn mê.

Hai người còn lại bị thương nhẹ, xử lý xong liền đến.

Chu Dự Thâm treo cánh tay, Thẩm Thanh Huyền lưng quấn băng, một trái một phải đứng bên giường.

“Đồ ngốc.” — Tôi nhìn Hắc Tiêu, mắng khẽ.

“Vì em, đáng mà.” — Chu Dự Thâm khẽ nói.

Thẩm Thanh Huyền gật đầu: “Ừ.”

Tôi nhìn họ, chợt hỏi: “Nếu tôi vẫn không muốn sinh con thì sao?”

Chu Dự Thâm mỉm cười: “Vậy thì không cần. Có em là đủ rồi.”

Thẩm Thanh Huyền: “Điều Đế quốc cần là năng lực của chúng ta, không phải con cháu.”

Ngay cả Hắc Tiêu vừa mở mắt mơ mơ màng màng cũng lầm bầm: “Sinh cái đầu ấy… ông chỉ cần em thôi…”

Tôi vừa tức vừa buồn cười, vành mắt lại hơi cay.

Khi Hắc Tiêu hoàn toàn tỉnh lại, việc đầu tiên là nắm lấy tay tôi: “Sợ chết ông rồi! Lần sau mà dám bỏ trốn nữa xem ông có…”

Hắn chưa kịp nói hết, vì tôi cúi đầu, nhẹ nhàng hôn lên môi hắn một cái.

Cả phòng bệnh lập tức im phăng phắc.

Hắc Tiêu mắt trợn tròn như chuông đồng.

Chu Dự Thâm nụ cười cứng đờ trên mặt.

Thẩm Thanh Huyền ngón tay vô thức siết chặt.

Tôi đứng thẳng dậy, nhìn ba tên Enigma đang chết sững, kiêu ngạo ngẩng cằm lên —

Khôi phục lại dáng vẻ Alpha đỉnh cấp đã ngủ quên bấy lâu:

“Nhìn gì mà nhìn?”

“Từ giờ trở đi, tôi là người ra lệnh.”

Ánh nắng xuyên qua cửa sổ bệnh viện chiếu vào ba người họ đang chậm rãi hồi thần.

Chu Dự Thâm nở nụ cười rạng rỡ hơn cả ánh dương: “Tất nhiên rồi, bệ hạ của tôi.”

Thẩm Thanh Huyền khóe môi hơi nhếch lên: “Ừ.”

Hắc Tiêu lập tức ôm chầm lấy tôi, bất chấp vết thương nứt ra, bật cười to: “Đáng lẽ phải thế từ lâu rồi!”

Báo cáo Nếu phát hiện thiếu chương hoặc bất kỳ vấn đề nào, hãy phản hồi cho tôi! :)