Chương 7 - Hôn Nhân Đáng Ngờ Của Thái Tử
15.
Đại tỷ à, thứ ngươi chuẩn bị, tự ngươi phải “thưởng thức” thôi.
Ta nhanh chóng rời đi, giấu công lao, ẩn danh.
Chẳng mấy chốc, Trưởng công chúa dẫn người tới.
Ta cũng đúng lúc theo đám đông tiến vào.
Hừ, đúng là chu đáo, ngay cả thời điểm mọi người xuất hiện cũng vừa khéo.
Nếu không phải ta nhanh trí, kẻ mất mặt hôm nay đã thành ra ta rồi.
“Các ngươi nghe xem, đây là tiếng gì vậy?”, có người lên tiếng.
Sắc mặt cả đoàn lập tức biến đổi.
“Vào xem thử đi.”
Có kẻ xông lên, đẩy cửa.
“Là Đại tiểu thư Thẩm gia! Nàng… nàng đang cùng một tên thị vệ hoang dâm!”
Đại tỷ hét lên: “A!”
Nàng dùng chăn che thân, song vô ích.
Ta khẽ liếc nàng, ánh mắt đầy thương hại.
“Thật là thế đạo suy đồi, chẳng ngờ Đại tiểu thư Thẩm gia đi một chuyến bỏ trốn về, lại thành ra dâm đãng đến mức này. Ngay cả trong phủ công chúa cũng chẳng nhịn nổi, ôi!”, có kẻ cảm thán.
“Là ngươi! Nam Âm! Là ngươi hại ta!”, ánh mắt nàng như chứa kịch độc, khóa chặt vào ta trong đám đông.
Thái tử lập tức đứng ra che trước mặt ta:
“Nàng điên rồi chăng? Nam Âm vẫn luôn bên cạnh ta, ngươi đừng hòng vu khống.”
Đúng vậy, ta đã sớm nói với hắn, ta muốn chuẩn bị một món quà bất ngờ cho hắn.
Sau khi cùng đại tỷ uống rượu, ta liền trở về bên hắn, trao cho hắn lễ vật đã chuẩn bị sẵn.
Cho nên, dù có nghi ngờ, chẳng bằng chứng nào buộc tội được ta.
Mà Thái tử, dĩ nhiên sẽ không tự tay phá hỏng thanh danh của ta.
“Ta biết ngươi ganh ghét Nam Âm, nhưng cũng không thể như chó dại mà cắn bừa.”, Thái tử mỉm cười, nói ra những lời tàn nhẫn nhất.
“Ta? Chó dại? Ngươi bị ả mê hoặc rồi!”, đại tỷ gào thét, chẳng ngờ câu dao sắc bén lại đến từ chính nam nhân từng si mê mình nhất.
Nàng không chấp nhận nổi hiện thực này.
Cuối cùng, Thái tử chỉ nói một câu:
“Đã vậy, bản cung ban ân, cho nàng ngày khác gả cho tên thị vệ kia. Coi như thành toàn cho một đôi tình lữ khổ mệnh.”
Một lời định luận, đóng lại tất cả.
16.
Ai cũng hiểu, làm sao đại tỷ có thể coi trọng một thị vệ hèn mọn.
Song, không một ai dám phản bác Thái tử.
Đại tỷ tự nhiên cũng không cam lòng.
Ngày xưa, nào tiểu tướng quân, nào Lễ bộ Thị lang, nào chính Thái tử, có ai không tranh nhau lấy lòng nàng?
Thế mà giờ đây, nàng phải gả cho một kẻ thấp hèn, đến liếc cũng chẳng thèm.
Nhưng còn cách nào khác?
Trước mắt bao người, thanh danh nàng đã nát vụn.
Nàng gào lên: “Nam Âm! Ngươi hạ dược ta phải không?”
Thị vệ bên cạnh cũng chen lời:
“Giả vờ thanh cao làm gì? Không phải chính ngươi tìm đến ta sao? Còn bảo muốn tặng nữ nhân cho ta, hóa ra lại là chính ngươi hiến thân.”
Một tên thị vệ cưới được Đại tiểu thư Thẩm gia, quả là vận cứt chó.
Vì muốn trèo cao, hắn tuyệt sẽ không để nàng rũ bỏ.
Đại tỷ thoáng chốc như hóa đá.
Nàng biết, nếu giải thích, chỉ càng lộ ra âm mưu hại Thái tử phi, tức là ta.
Thế nên, nàng chỉ biết im lặng.
Tiếng chê cười bủa vây:
“Ôi trời, hóa ra đúng là tự nàng ta dâng đến! Hèn chi…”
Tin tức nhanh chóng truyền về Thẩm phủ.
Lần đầu tiên, nương giáng cho đại tỷ một cái tát nảy lửa:
“Ngươi! Ngươi định chọc ta tức chết sao! Chuyện bỏ trốn ta đã nhịn, đổi lại nhà khác, ngươi sớm bị trói cổ bằng bạch lăng rồi!
Nay lại bêu xấu ngay trong phủ công chúa!”
Cha cũng mở miệng:
“Sống thì được ích gì! Chẳng bằng khi xưa chết ngoài đường cho rồi! Toàn gây họa! May mà Nam Âm đã xuất giá, không bị vạ lây vì ngươi.”
Đại tỷ lệ rơi như mưa:
“Rốt cuộc là sai từ bước nào? Ta không muốn! Ta không muốn gả cho hắn!”
Cha lạnh lùng nhìn nàng:
“Vậy thì chết đi!”
Khẩu khí ấy tuyệt chẳng giống đùa.
Lần trước bỏ trốn, đổi lại nhà khác, nàng đã sớm bị đưa vào chùa hay bí mật xử tử.
Nhưng nàng vẫn may mắn, chỉ bị oán trách vài câu, bởi nàng vốn là hòn ngọc trong tay cha mẹ.
Song lần này, giữa thanh thiên bạch nhật, lại thêm lời định tội của Thái tử, cha không thể dung thứ.
Lần đầu tiên, đại tỷ biết sợ.
Thấy ánh mắt cha, nàng run rẩy, rồi đổi giọng:
“Ta sai rồi… ta gả!”
…
Từ đó, hình tượng “bạch nguyệt quang” trong lòng mọi người hoàn toàn sụp đổ.
Nàng phải gả cho chính loại người mà xưa nay nàng khinh bỉ nhất.
Phần đời còn lại, hẳn sẽ còn nhục nhã hơn cả cái chết nhẹ nhàng.
Mất đi sự sủng ái của cha mẹ, mất đi sự tâng bốc, chống lưng của người đời, nàng còn lấy gì đấu với ta?
Đắc tội Thái tử phi, hay đứng về một kẻ vĩnh viễn chẳng ngóc đầu lên nổi, lựa chọn, ai cũng rõ ràng.
Còn chất tử từng bị ta vu hãm, nay vì đắc tội quý nhân, bị xử phạt nặng nề, địa vị ngày càng sa sút.
Hẳn đây cũng là bút tích của Thái tử.
Còn ta và hắn, dĩ nhiên là lai nhật phương trường!
Ta có dung nhan, có tâm kế, lại còn có ân cứu mạng.
Trong mắt hắn, ta một dạ si tình.
Vậy, làm sao ta có thể không sống một đời vinh hoa?
(hết)