Chương 7 - Hôn Nhân Bị Đánh Cắp

🔥 Mời bạn theo dõi page Hoa Rơi Bên Mộng để đọc sớm nhất các truyện mới nhất!

7.

Từ đó, những người hầu từng răm rắp nghe lời anh ta cũng bắt đầu lơ là, lạnh nhạt.

Cậu em trai từng cung kính gọi anh là “anh cả” giờ thì lúc nào gặp cũng mỉa mai, đá xoáy.

Cố phu nhân thì không cần nói — luôn dùng lời lẽ cay độc sỉ vả anh ta.

Mỗi lần Cố Tử Thanh phản kháng, kết quả đều là bị phạt nặng theo “gia quy”.

Vì khi đã mất danh tiếng, nhân phẩm và cách giáo dục cũng bị đem ra chỉ trích.

Cho dù nhà họ Cố có hành xử quá quắt, vẫn có thể dùng cái cớ “dạy dỗ con hư” để hợp lý hóa mọi thứ.

Cho dù anh ta bị đối xử bất công thật sự — cũng chẳng còn mấy ai đứng về phía anh ta nữa.

Bóng tối bao trùm, tuyệt vọng bủa vây — Cố Tử Thanh dần rơi vào vực sâu.

Cuối cùng, anh ta bùng nổ:

“Giang Thu Yên, là cô đã hủy hoại tôi! Tôi nhất định không để cô yên!”

Không lâu sau, trên mạng bất ngờ lan truyền một loạt ảnh và một đoạn video.

Trong video, tôi bước lên một chiếc Rolls-Royce.

Góc quay cố tình lộ rõ gương mặt người đàn ông ngồi trong xe.

Ngoài ra, còn có rất nhiều ảnh thân mật giữa tôi và người đàn ông đó.

Lúc này, tôi đang ngồi trong phòng khách cùng bố mẹ và anh trai.

Tất cả đều cau mày, nhìn chằm chằm vào “bằng chứng ngoại tình” đang lan truyền chóng mặt trên mạng…

Lục Mặc Nhiên thở dài bất lực:

“Anh với em lúc nào chụp mấy kiểu ảnh thân mật như vậy chứ?”

“Đúng đó! Con trai à, mày gặp em gái sớm như vậy sao không nói với ba mẹ một tiếng?”

“Ba mẹ à, thật sự ba mẹ cũng tin cái này là thật à? Nhìn là biết ảnh ghép mà.”

Tôi ngồi bên cạnh bật cười, gật đầu nhìn bố mẹ:

“Ghép khéo thật đấy, nhìn như thật vậy.”

Tôi gần như đã đoán được ai là kẻ đứng sau màn.

May mà anh trai tôi vẫn chưa chính thức tiếp quản Lục gia, cũng chưa từng lộ diện trước truyền thông.

Nếu không thì Cố Tử Thanh đã chẳng dám dùng chiêu này để bôi nhọ anh.

May cho tôi là họ ghép tôi với anh trai ruột. Nếu là người khác, còn phải mất công thanh minh đủ đường.

“Bố mẹ, đã đến lúc công khai thân phận của con rồi.”

Nghe tôi nói vậy, mắt bố mẹ lập tức rưng rưng.

“Con gái ngoan, bố mẹ đã khuyên con bao lần rồi, giờ cuối cùng con cũng chịu tổ chức tiệc để tuyên bố rồi!”

“Hu hu… cuối cùng cũng có thể để mọi người biết chúng ta là một gia đình…”

Cả hai người vui mừng như trẻ con.

Còn tôi, cũng không kìm được mà rơi nước mắt vì xúc động.

8.

Bữa tiệc được tổ chức long trọng, khách mời đều là những nhân vật có máu mặt.

Họ không biết Lục gia mở tiệc vì chuyện gì,

nhưng chỉ cần là tiệc của Lục gia tổ chức, dù chỉ để… ngồi ăn hạt dưa, cũng phải tranh thủ đến cho bằng được.

Chỉ cần may mắn có được tí tẹo tài nguyên từ gia tộc giàu nhất A thành, thì danh tiếng, công ty, địa vị của họ cũng sẽ lên hạng.

Lần này, tôi cố tình bảo bố mẹ đưa nhà họ Cố vào danh sách khách mời.

Còn đặc biệt yêu cầu cả hai cậu con trai nhà đó đều phải có mặt.

Cố phu nhân tuy không muốn, nhưng lại càng không thể bỏ lỡ cơ hội bám được vào Lục gia.

Vì thế, bấm bụng đồng ý.

Ngay khi Cố Tử Thanh bước vào sảnh tiệc, tôi đã cảm nhận được sự hiện diện của anh ta.

Đi bên cạnh là Lâm Mạn Dao — đầu cúi gằm, sắc mặt héo úa, chẳng còn vẻ rạng rỡ như lúc đám cưới.

Nghe nói sau khi cưới, cô ta bị Cố Tử Thanh bạo hành suốt.

Thực hư ra sao thì không rõ,

nhưng có một điều chắc chắn:

Dù trà xanh có cao tay đến đâu, cũng không bằng quyền lợi.

Chỉ khi bị mất lợi ích, con người mới dần tỉnh táo, mới nhìn rõ con đường mà mình đang bước.

Còn con đường đó là vinh quang trải hoa hay tan hoang đầy gai góc — là lựa chọn của chính họ ngày trước.

Tôi bước vào sảnh tiệc, sắc mặt bình thản.

Không biết ai là người đầu tiên gọi to:

“Giang Thu Yên?!”

Tất cả ánh mắt liền đổ dồn về phía tôi.

Tôi bắt gặp ánh mắt căm hận đến cực độ của Cố Tử Thanh,

và ánh mắt đầy oán trách mà Lâm Mạn Dao lén nhìn tôi.

Dù ánh đèn tiệc sáng rực rỡ, cũng không thể soi sáng được khuôn mặt đen lại vì ghen ghét và thù hận của bọn họ.

“Giang Thu Yên chẳng phải đã ly hôn với Cố Tử Thanh rồi à? Cô ta lấy tư cách gì mà đến đây?”

“Không lẽ còn dây dưa tình cũ?”

“Mấy người không thấy tin tức à? Người đàn ông ngồi cùng xe Rolls-Royce với cô ta ấy, nhìn thân mật lắm, lại còn là xe sang nữa. Chắc chắn có quan hệ. Tôi nghi là cô ta bám được đại gia nào rồi.”

“Ha, chỉ cần có nhan sắc là đi đâu cũng ăn nên làm ra. Giày cũ rồi mà cũng có người muốn mang!”

“Ơ kìa, chị nói thật thế à?” — Tôi chủ động bước lại gần người phụ nữ đang nói liến thoắng.

“Em thật sự bám được đại gia sao? Nhìn vẻ mặt chị như đang ghen tỵ lắm ấy. Hay em giới thiệu anh ấy cho chị nhé?”

Tôi mỉm cười chân thành, khiến chị ta nổi hết da gà.

“Tránh ra! Cho không tôi cũng không cần!”

Tôi tiếc nuối thở dài:

“Chị không cần thật à?”

“Không! Tôi không phải loại đàn bà thấy tiền là bám lấy như cô đâu. Mặt dày!”

Tôi mỉm cười dịu dàng:

“Vậy sau này chị đừng đến cầu xin tôi nhé.”

“Đứa nào đi cầu xin cô là chó!”

Báo cáo Nếu phát hiện thiếu chương hoặc bất kỳ vấn đề nào, hãy phản hồi cho tôi! :)