Chương 2 - Hôn Nhân Bị Đánh Cắp
“Giang Thu Yên, cô không biết tôi ghét nhất loại con gái ‘trà xanh sao? Trước kia tôi yêu cô đến vậy, không ngờ cô lại là loại người này!”
Mẹ của anh ta chính là vì “trà xanh mà ly hôn với bố.
Người phụ nữ đó thay thế vị trí của phu nhân nhà họ Cố, sinh cho ông ta một đứa con riêng — giờ là đối thủ tranh giành tài sản với Cố Tử Thanh.
Dù hiện tại bà Cố vẫn hay khen ngợi Cố Tử Thanh trước mặt người ngoài, luôn đứng về phía anh ta,
nhưng chính anh ta thừa biết — tất cả chỉ là màn diễn.
Tất cả những lời lẽ ngọt ngào, hành động ưu ái, đều là từng nhát dao bọc đường.
Tôi biết anh ta căm ghét loại người “trà xanh đến mức nào.
Mà nực cười thay, anh ta lại bị một người “trà xanh chăm sóc bao năm, cuối cùng chẳng phân biệt nổi ai thật ai giả.
Hay là… anh ta giống hệt cha mình, rõ ràng nhìn thấy tất cả, mà vẫn tự lao đầu vào cái bẫy ngọt ngào đó một cách tự nguyện?
“Vì tình nghĩa bao năm qua tôi có thể cho cô một cơ hội cuối cùng. Chỉ cần cô xé đơn ly hôn, sửa lại sai lầm của mình — vị trí mợ cả nhà họ Cố, tôi vẫn để dành cho cô.”
Tôi bước tiếp, lạnh lùng liếc qua hai người họ.
“Một kẻ giả vờ yếu đuối, một kẻ ngu đến hết thuốc chữa — cái danh mợ Cố này tôi không dám nhận đâu. Nếu cô Lâm thích thì để cô ta giữ lấy.”
“Giang Thu Yên, rời khỏi tôi, cô sẽ nghèo đến mức chẳng có gì để ăn, đừng có mà hối hận!”
2.
Tiếng còi xe từ xa vọng lại, sau đó là tiếng động cơ vang dội, một chiếc Rolls-Royce đen bóng dừng trước cửa khách sạn.
Người đàn ông trong xe ra hiệu cho tôi: “Lên xe đi.”
Tôi chẳng buồn ngoái đầu, thẳng thừng bước lên xe.
Liếc nhìn qua cửa kính, tôi thấy ánh mắt Cố Tử Thanh đầy sửng sốt.
Còn Lâm Mạn Dao đứng bên cạnh, tức đến mức nghiến răng, đôi mắt tràn ngập ghen tức nhìn chằm chằm vào tôi.
Chiếc xe chạy xa dần. Tôi mới loáng thoáng nghe thấy tiếng gào thét cuối cùng của Cố Tử Thanh:
“Giang Thu Yên, cô dám sau lưng tôi qua lại với đàn ông khác? Đồ đàn bà lăng loàn!”
…
Bóng cây ven đường lướt qua trước mắt, nhanh đến mức không kịp nắm bắt.
Tôi bắt đầu nhớ lại quá khứ…
Tôi là trẻ mồ côi, được mẹ nuôi nhận về.
Bà nuôi tôi ăn học, dành hết tâm huyết để nuôi tôi khôn lớn.
Nhưng ông trời lại trêu ngươi —
Mùa hè năm ấy, giữa tiếng ve râm ran, mẹ nuôi bị chẩn đoán ung thư.
Tiền tiết kiệm trong nhà chẳng đủ để chi trả ca phẫu thuật.
Tôi liều mình chen chân vào công ty của Cố Tử Thanh.
Làm việc không ngày không đêm, chỉ trong tháng đầu đã trở thành nhân viên bán hàng xuất sắc nhất, mang về ba triệu cho nhà họ Cố.
Từ đó, tôi một bước thành danh — cũng từ đó, lọt vào tầm mắt của Cố Tử Thanh.
Nhưng mẹ tôi… cuối cùng vẫn không thể vượt qua mùa đông giá rét năm đó.
Tất cả những nỗ lực bấy lâu như mất đi mục tiêu, tôi rơi vào tuyệt vọng và bất mãn.
Cũng chính vào thời điểm đó, sự đồng hành của Cố Tử Thanh mới có thể bước vào trái tim tôi.
Anh ta cưới tôi vì tài năng của tôi.
Nhưng sau khi kết hôn, anh bắt tôi lui về làm nội trợ, không được dính dáng gì đến công việc công ty nữa.
Khi ấy tôi cứ tưởng anh ta không muốn tôi mệt mỏi, hơn nữa mẹ nuôi vừa mất, tôi đã kiệt sức hoàn toàn…
Nên tôi gật đầu đồng ý.
Bây giờ nghĩ lại, tôi thấy bản thân khi đó thật ngây thơ và nực cười.
Tiếng cười khinh bỉ bật ra từ miệng khiến người đàn ông ngồi bên chú ý.
Anh ta không nói gì, chỉ lặng lẽ hạ kính xe xuống, giảm tốc độ.
Gió nhẹ lướt qua mặt tôi, cuốn đi cả những giọt nước mắt nơi khóe mắt.
Làn không khí mát lành xua tan phần lớn nỗi uất ức và đau khổ trong lòng.