Chương 6 - Hôn Nhân Bất Ngờ Và Những Bí Mật Đằng Sau

🔥 Mời bạn theo dõi page Gợi Ý Truyện Zhihu để đọc sớm nhất các truyện mới nhất!

Thấy hắn ồn ào, ta đâm một nhát vào đùi hắn cho tỉnh táo.

“Dựa vào đâu mà ngươi cho rằng ta sẽ không làm vương phi yên ổn, lại đi làm thiếp cho một kẻ tù nhân như ngươi?”

Dung Hạo bị ta chọc thủng sĩ diện, vẻ mặt khó tin không cam lòng.

“Ngươi còn đang giận ta đúng không? Hôm nàng về nhà mẹ đẻ, ta đã đến! Nhưng bị Tề Uyên chặn ở cửa sau nhà nàng, đánh cho trọng thương, Dương Dương, chuyện đó nàng chắc biết chứ, ta còn nhờ người trong phủ thông báo với nàng nữa mà.”

Bộ dạng giả vờ bị tổn thương của hắn làm ta phát ngán. Dù sao thì giờ ta mới biết, Tề Uyên từng làm cái chuyện trẻ con như vậy.

Chẳng trách hôm đó trong tiệc hồi môn chất vấn ta, hắn ngoài mặt lạnh lùng, nhưng trong mắt lại đau đớn tơi tả.

Ta giơ kiếm, mũi kiếm đặt ngay cổ họng Dung Hạo, ngắm nhìn vẻ mặt kinh ngạc của hắn.

“Ngươi nói là Tiểu Lục bị ngươi cài bên cạnh ta suốt bốn năm à? Tiếc thật đấy, hôm đó hắn vừa báo tin cho ngươi xong thì ‘cạch’ một cái chết rồi.”

Dung Hạo như bị sét đánh, rống lên: “Không! Không thể nào! Ngươi không phải Tô Dương Dương! Ngươi rốt cuộc là ai?”

Tập kiếm cùng Tề Uyên một thời gian, ta biết rất rõ đâm ở đâu thì đau mà không chết.

Chẳng mấy chốc, Dung Hạo đã không còn sức kêu gào làm đau tai ta nữa.

“Sao? Ta không nâng ngươi lên nữa thì ta không còn là ta nữa à? Ân cứu mạng bốn năm trước, sớm đã được trả hết qua những lần ngươi lợi dụng ta rồi.”

Dung Hạo ngửa đầu thở dốc vì đau, cười mỉa:

“Ân cứu mạng? Tô Dương Dương, ngươi ngu thật, đến giờ còn không biết ai mới là người cứu ngươi. À không đúng, còn có kẻ ngu hơn ngươi hahaha, không chịu nhân cơ hội trả ơn, lại trơ mắt nhìn người con gái mình thích cứ chạy theo tên đàn ông khác.”

“Vợ chồng các ngươi đúng là ngu như nhau, quyền thế thì sao, chẳng phải cũng bị ta dắt mũi như chó?”

Tiếng cười điên loạn của Dung Hạo vang vọng trong địa lao, cũng như một cái tát giáng thẳng vào tim ta.

Nếu không phải ta đã tỉnh ngộ, cái chết của ta đúng là không oan.

Ta không muốn nghe thêm câu nào kiểu “ta là thiên mệnh chi tử”, “ta là chúa tể thế giới” của hắn nữa, liền đâm từng nhát vào các yếu huyệt của hắn, chắc chắn hắn chết đến không thể chết lại mới chịu thu tay.

Vừa quay đầu đã chạm ngay vào đôi mắt sâu thẳm của Tề Uyên, hắn còn đang ôm một chiếc áo choàng xanh lam trong tay.

Ta chột dạ bị bắt quả tang, lắp bắp “Ờm… hình như hắn… vô tình… chết rồi.”

Tề Uyên khoác áo choàng lên người ta, còn cẩn thận cài lại dây, cứ như chẳng có chuyện gì xảy ra.

“Ừ, đúng là vô tình, bảo hắn kiếp sau chú ý hơn. Ở đây lạnh, chúng ta về nhé?”

Tay Tề Uyên siết lấy đôi bàn tay còn dính máu người của ta, không hề có ý buông ra.

Ta giả vờ lười biếng, không muốn nhúc nhích: “Đi không nổi rồi, chàng cõng thiếp đi.”

Tề Uyên bật cười, khom người cõng ta lên.

10

Trên đường về, không ai nhắc đến chuyện của Dung Hạo nữa, nhưng ta còn một việc quan trọng hơn cần xác nhận.

Ta gối đầu lên vai hắn, giọng trầm trầm: “A Uyên… rõ ràng chàng đã là người dưới một người trên vạn người, đâu cần kết thân củng cố quyền lực, sao lúc đó lại nhất định chọn thiếp?”

Bước chân Tề Uyên khựng lại, do dự một hồi mới thở dài: “Vì ta biết nàng cứ nằng nặc đòi gả cho Dung Hạo. Dương Dương, ta chưa bao giờ là người tốt, ta có thể chờ, nhưng điều ta muốn, ta sẽ tranh, sẽ cướp, tuyệt không để người khác dâng lên tận miệng.”

Trời đêm nay đẹp vô cùng, nghe Tề Uyên dùng giọng nói trầm thấp nói ra những lời tranh đoạt đầy cố chấp ấy, tim ta không kìm được mà đập rộn ràng.

“Vậy chàng thích thiếp từ bao giờ? Sao thiếp không hề biết gì cả?”

Ta càng nói càng nhỏ, học theo mặt trăng lẩn mình vào đám mây, nửa mặt đều dán sát vào lưng hắn, cố giấu đi sự thẹn thùng.

“Lúc ta mới bước chân vào triều, thường nghe phụ thân nàng khoe với đồng liêu rằng có một bảo bối nữ nhi, nói ai gặp qua đều phải thích.”

Tề Uyên kể tới đây thì ngừng một lát, ngượng ngùng hắng giọng.

“Lúc đó còn trẻ ngông cuồng, chỉ cho rằng phụ thân nàng mê con nên nói quá. Mãi cho đến một ngày, ta đứng trước cổng cung bắt gặp nàng trong bộ váy vàng nhạt, như con bướm lao vào lòng phụ thân làm nũng đòi đón ông về nhà, lúc đó ta mới hiểu.”

Trong ký ức mơ hồ của ta, đúng là mỗi lần đi đón phụ thân, đều thấy có một thiếu niên tuấn tú đứng gần đó chuẩn bị rời đi.

Nhưng vì người đó ăn mặc quý phái, ta đoán mình không chọc nổi, nên chưa từng dám nhìn kỹ.

Ký ức mờ nhạt dần rõ nét, khuôn mặt thiếu niên đó dần chồng khớp lên gương mặt Tề Uyên.

Thấy hắn không nói tiếp, ta nghi hoặc hỏi: “Chỉ vậy thôi sao? Vẫn chưa nói là lúc nào thích thiếp mà?”

Tề Uyên gật đầu, nghiêm túc nói: “Ừ, hôm đó trước khi lên xe ngựa, nàng đã cười với ta.”

“Nhưng mà dù là ai trong đám đồng liêu của phụ thân, thiếp cũng sẽ cười chào cả mà…”

“Nhưng ít nhất khoảnh khắc đó, nụ cười là của ta. Ánh dương có thể chiếu lên bất kỳ ai, nhưng tia nắng rơi lên ta, khiến ta cảm thấy ấm áp, thì đó là của ta.”

Sự cố chấp của Tề Uyên khiến lòng ta ngọt như mật, nhưng cũng khiến ta nảy sinh một thắc mắc khác.

“Nếu chàng thích thiếp, sao còn cứ đối đầu với phụ thân thiếp? Lúc nghe chàng muốn cưới thiếp, thiếp còn tưởng chàng muốn trả thù phụ thân.”

Tề Uyên nhún vai, cõng ta lên cao hơn, thản nhiên đáp: “Ai bảo ông ta suốt ngày khoe khoang nàng làm bánh cho ông ấy, thêu túi thơm tặng ông ấy, vừa thích khoe lại còn keo kiệt. Phủ tướng quân canh giữ nàng chặt đến vậy, ta không có lấy một cơ hội lại gần.”

“Khó khăn lắm mới gặp được nàng thì nàng lại ngã xuống nước, vớt lên chưa kịp ôm vài hơi đã bị ông ta cướp mất. Mãi mới tìm được tin nàng tỉnh lại, thì nàng lại nhận nhầm người cứu.”

Ta cười gượng, lúc đó hỏi phụ thân ai đã cứu thiếp, ông tức giận chẳng muốn trả lời, mãi mới nói tên có hai chữ.

Thấy biểu cảm ghét bỏ của ông rất lạ, sau đó Tiểu Lục lại bảo hôm đó Dung Hạo cũng ở gần bờ sông.

Thế là hiểu lầm cứ thế mà thành hình.

Trong lúc ta còn đang nghĩ nên bù đắp thế nào, Tề Uyên đã cõng ta về phòng.

Hắn nhẹ nhàng đặt ta xuống giường, rồi lập tức đè lên, từ từ cắn lấy vành tai ta.

“Chắc phu nhân hôm đó uống nhiều nước quá nên lú, mới nhận sai người.”

Tề Uyên bật cười khẽ khàng, giọng nói khàn khàn sát bên tai khiến sống lưng ta tê dại.

“Không sao cả, ta giúp phu nhân ép hết nước ra là được rồi.”

“Chàng… đồ khốn…”

Quả nhiên cái kiểu không thèm để tâm trong địa lao chỉ là giả vờ, tên đàn ông chó này ghen tuông đến mức đáng sợ!

HẾT

Nếu phát hiện thiếu chương hoặc bất kỳ vấn đề nào, hãy phản hồi cho tôi! :)