Chương 7 - Hôn Nhầm Anh Trai Tương Lai
Trong lòng âm thầm khinh bỉ: đồ cổ hủ.
Tức tối quay vào phòng.
Sáng hôm sau tỉnh dậy, tôi hân hạnh nhận được một đôi quầng thâm to tướng.
Không biết là do tối qua quá kích thích, hay do uống chút rượu mà phấn khích quá.
Nằm lăn qua lộn lại mãi mới ngủ được.
Kết quả vừa mở mắt đã thấy Phó Tranh cởi trần, vừa lắc người vừa xào nấu trong bếp.
Nhìn thấy mà không được ăn.
Anh thấy tôi bước ra, nhìn bộ dạng mệt mỏi của tôi.
Không nhịn được cười.
“Bảo bối, oán khí nặng ghê nhỉ!”
Tôi nhếch môi cười gượng.
Bỗng một giọt máu đỏ tươi rơi xuống mu bàn tay anh.
Tôi trợn tròn mắt không tin nổi.
Vội vàng lấy tay che mũi.
Lúc đó chỉ muốn tìm cái lỗ chui xuống.
Chưa kịp để Phó Tranh phản ứng, tôi đã quay lưng chạy thẳng về phòng.
Dựa vào cửa thở hồng hộc.
Thanh danh cả đời coi như mất sạch.
Trời ạ, xấu hổ chết đi được.
Thèm trai đến mức chảy máu mũi ư?
Nhưng trong đầu toàn là hình ảnh Phó Tranh tắm ngay trước mặt.
Tự mình hại mình, không ai cứu được.
Tôi vội vàng vào nhà tắm lau sạch vết máu.
Chưa được bao lâu, tiếng gõ cửa vang lên.
Tôi hé đầu ra, mặt dữ tợn.
“Gì nữa?”
Khóe môi Phó Tranh cong lên đầy vẻ trêu chọc.
“Pha trà cúc cho em, hạ hỏa nhé?”
“Không cần.”
“Rầm” một tiếng, tôi đóng cửa lại.
…
Thấy tôi mãi không chịu ra ngoài, Phó Tranh đành tự mở cửa bước vào.
Nhìn thấy tôi đang giận dỗi cuộn tròn trên giường.
Anh cúi xuống hôn tôi một cái.
Tôi trừng mắt.
“Anh vừa nãy cười nhạo em.”
Anh bất lực lắc đầu.
“Anh không cười nhạo, chỉ là không ngờ anh lại mê người đến thế thôi.”
Tôi níu vạt áo anh.
“Em chỉ là tối qua không ngủ được mới bị chảy máu mũi, không phải như anh nghĩ đâu.”
Đôi mắt anh mang theo ý cười, véo má tôi.
“Ừ, chỉ là không ngủ được.”
“Thật mà!” Tôi nhấn mạnh lần nữa.
Anh bật cười trầm thấp.
“Anh tin em là do không ngủ được.”
“Dậy ăn sáng, rồi ngủ tiếp.”
Tôi gục đầu trong lòng anh, gật gù.
11
Buổi chiều, quán bar của bạn thân Phó Tranh khai trương, gọi điện nhờ anh đến ủng hộ.
Lâu lắm rồi tôi chưa được ra ngoài chơi.
Nghe tin này, mắt tôi sáng rỡ.
Nói thật, lớn từng này, tôi chưa từng đến quán bar.
Lúc còn đi học, bà Hạ kiểm soát gắt gao.
Ngày nào cũng bắt tài xế đưa đón.
Cuối tuần lại bị gửi đi học múa.
Sau này còn bị ép ra nước ngoài.
Nghe nói quán bar ở nước ngoài nguy hiểm lắm, đủ mọi hạng người.
Tôi nhát gan, dù có tò mò đến mấy cũng không dám.
Lần này vất vả lắm mới có cơ hội, phải nắm cho chặt.
Trước khi ra ngoài, Phó Tranh đặt ra ba điều kiện.
“Không được uống rượu bừa bãi.
Nếu lỡ uống, về nhà tự đi tắm ngủ, không được làm nũng với anh.”
Tôi giơ ba ngón tay, nghiêm túc gật đầu.
“Em hứa, tuyệt đối không làm loạn sau khi uống.”
Anh mới hài lòng gật đầu.
“Đi chuẩn bị đi.”
Tôi cố tình chọn một chiếc váy ngắn dây đen.
Nghe nói đến bar là phải mặc như vậy.
Thấy tôi mặc vậy, Phó Tranh nắm cổ áo tôi, kéo lại phòng.
“Đổi đồ.”
Tôi bĩu môi.
“Cái này đẹp mà.”
“Cúi xuống là lộ hết cả mông, ở nhà mặc được, ra ngoài thì không.”
Tôi nhấc váy lên cho anh xem.
“Em mặc quần bảo hộ bên trong rồi mà.”
Tôi kiên trì giải thích.
Cuối cùng, anh hết cách, bất lực thở dài.
Vẫn phải để tôi mặc vậy.
Tôi ngồi ở cửa thay giày cao gót.
Anh khoanh tay dựa vào tường thở dài.
“Đổi đôi khác đi, lỡ trật chân không đi làm được, ba ngàn năm tiền lương của em bị trừ sạch thì đừng khóc với anh.”
Tôi nhìn đôi giày đế đỏ mới tinh, lấp lánh hạt đá.
Dù gót cao, nhưng đẹp xuất sắc, tôi chưa có dịp đi.
Do dự một lúc, cuối cùng vẫn thấy đẹp là quan trọng nhất.
“Không đổi, đôi này đẹp.”
Phó Tranh bất lực ngồi xuống, giúp tôi cột dây giày.
“Ngã một cái, không đi làm được, đừng trách anh.”
Tôi hừ nhẹ, trong lòng nghĩ anh coi thường tôi quá.
Quán bar bạn anh mở rất lớn.
Trên sân khấu là nhạc DJ sôi động.
Cạnh bên, các cô gái gọi vài vũ công nam nhảy múa.
Ánh mắt tôi không kìm được nhìn sang.
Đến lần thứ ba lén nhìn sang bàn bên.
Bị bắt tại trận.
Phó Tranh ghé sát tai tôi, giọng thấp trầm.
“Bảo bối, có muốn anh gọi vài người cho em xem không?”
Tôi vội vàng thu ánh mắt lại.
Cười khổ.
“Không cần tốn tiền đâu ạ!”
Anh nghiến răng, bàn tay to bóp hai bên má tôi.
“Còn nhìn nữa, coi chừng khổ với anh.”
Mắt tôi sáng rực.
“Khổ thế nào?”
Anh nghẹn lời, tức đến bật cười.
“Nhớ đấy, sau này từ từ tính sổ.”
12
MC ở quán bar vừa mới khuấy động bầu không khí chưa bao lâu.
Phó Tranh đã kéo tôi rời khỏi đó.
Tôi chưa thỏa mãn, bĩu môi.
“Sau này mình còn đi nữa không?”
Phó Tranh liếc tôi.
“Anh về sẽ thêm WeChat của mẹ em.”
Tôi hoảng hốt rụt cổ.
“Không đi thì thôi, sao anh như học sinh tiểu học đi méc vậy.”
Anh hừ một tiếng, chẳng thèm đáp.
Tôi kéo kéo vạt áo anh.
“Gì vậy?”
Tôi đắc ý xoay một vòng trước mặt anh.
“Hôm nay em trang điểm đẹp như vậy, không muốn về sớm đâu.”
“Mình đi dạo nhé?”
Phó Tranh gật đầu, cúi xuống nhìn đôi giày cao gót của tôi.
“Chân không đau à?”
Tôi cúi đầu nhìn, thật ra hơi đau.
Nhưng làm sao nữ đại bàng lại chịu cúi đầu?
Nghiêm túc nói.
“Không đau, một chút cũng không.”
Thế là anh lái xe đưa tôi tới siêu thị.