Chương 6 - Hôn Một Cái Có Thật Không

Quay lại chương 1 :

13

Sau đêm giao thừa đó, mối quan hệ giữa tôi và Bùi Húc trở nên gần gũi hơn một cách âm thầm.

Thậm chí còn có một niềm vui bất ngờ — một đạo diễn bị thu hút bởi độ hot của couple tôi và Bùi Húc, đã đặc biệt mời cả hai cùng đóng phim truyền hình.

Tin tức vừa tung ra đã lập tức gây bão trên mạng.

Dù sao thì ở Hàn Quốc cũng chưa từng có trường hợp nào chọn cả nam – nữ chính đều là nghệ sĩ nước ngoài.

Với hai đứa “tay ngang” như chúng tôi – không được đào tạo bài bản về diễn xuất, đây vừa là thử thách, vừa là cơ hội.

Kịch bản xoay quanh một cặp đôi chia tay vì hiểu lầm, sau đó quay lại bên nhau.

Toàn bộ cốt truyện kết hợp những yếu tố đang hot nhất hiện nay: tình yêu cao ngạo nhưng trong sáng, chia tay – tái hợp, chiếm hữu mạnh mẽ, truy vợ đến cùng, và “tự tán tỉnh lại người yêu cũ”.

Nhân vật tôi đóng là một tiểu thư sa cơ lạc vận, lạnh lùng và kiêu ngạo.

Còn Bùi Húc đảm nhận vai một tổng tài tài chính – người vừa điên cuồng vừa si tình.

Không khí đoàn phim rất dễ chịu.

Đạo diễn biết chúng tôi ít kinh nghiệm nên rất kiên nhẫn, còn thường xuyên dạy riêng từng người.

Bùi Húc cũng ngày nào cũng mò sang phòng tôi tập thoại, nên tiến độ quay cực kỳ trơn tru.

Chỉ có một điều khiến tôi hơi không quen: có quá nhiều cảnh thân mật và lời thoại “mất mặt”.

Không lâu sau đó, cảnh quay khiến tôi đau đầu nhất – cũng là cảnh cuối phim – bắt đầu ghi hình.

Nội dung là nữ chính chủ động “dụ dỗ” nam chính đang giận dỗi để làm hòa.

“Cảnh 72, phân đoạn 2 của Tuyệt đối quy phục, bắt đầu—”

Tôi đẩy cửa bước vào. Mùi thuốc lá nhàn nhạt làm đầu tôi căng lên.

“Chứng minh đi.”

Bùi Húc ngồi bệt dưới sàn, ngẩng đầu nhìn tôi: “Chứng minh em nói là thật.”

Tôi không chút do dự nhón chân lên, hôn nhẹ vào khóe môi anh.

Ban đầu anh không có phản ứng. Tôi không chịu thua, dùng đầu lưỡi liếm khẽ môi anh một cái.

Ngay lập tức, Bùi Húc thở gấp, hai tay nâng mặt tôi lên. Chuyển từ bị động sang chủ động.

Mùi thuốc lá trở nên mãnh liệt và đầy tính xâm lược.

Theo kịch bản, tôi cần phải đến đúng lúc thì giả vờ “không chịu nổi” mà đẩy vào vai anh,

để anh buông ra, sau đó nói câu thoại:

“Lần này định chơi mấy ngày rồi lại nói chia tay nữa đây?”

Nhưng thực tế là — cho đến khi đạo diễn cười rồi hô “Cắt!”, tôi vẫn còn mơ màng trong vòng tay của Bùi Húc.

Tôi bị hắn hôn cho tê dại cả người, quên luôn là mình đang diễn.

Tỉnh lại rồi, mặt tôi đỏ bừng như cà chua chín: “Xin lỗi đạo diễn, cho em diễn lại một lần nữa!”

Cảnh hôn đó, tôi quay đến tận 5 lần.

Dù lỗi đều là do tôi, nhưng đạo diễn vẫn tốt bụng đỡ lời:

“Cậu kia, đừng chỉ lo hôn, phải cho Tri Hạ chút tín hiệu để còn phối hợp tiếp nhé.”

“Cô ấy môi sưng hết cả rồi kìa.”

Nghe vậy, Bùi Húc nhìn chằm chằm vào môi tôi, ánh mắt sáng rực như đèn cao áp.

Từ lần quay tiếp theo, anh bắt đầu chủ động “dẫn dắt” tôi vào trạng thái diễn xuất.

Tôi bị anh hôn đến mềm cả chân, rồi theo bản năng nghiêng người vào ngực anh.

Tay lần mò luồn vào trong lớp áo sơ mi, chạm đến phần cơ bụng rắn chắc.

Từng khối rõ ràng, cảm giác mát lạnh nhưng cứng rắn.

Tôi vừa vuốt ve phần cơ bụng của anh, vừa nói lời thoại: “Không chia tay.”

Bùi Húc cúi đầu, bốn mắt nhìn nhau.

Một giây sau, môi anh lại mạnh mẽ áp xuống môi tôi: “Có hối hận cũng vô ích, vì từ khi sinh ra, anh đã là người dưới váy em rồi.”

Máy quay vây quanh chúng tôi 360 độ, quay cận từng khoảnh khắc không sót góc nào.

Trước ống kính, đạo diễn đứng bật dậy, cười vỗ tay: “Cắt!” “Quay xong hoàn hảo!”

14

Phim truyền hình ở Hàn Quốc phần lớn áp dụng mô hình vừa quay vừa phát.

May mắn là bộ phim của chúng tôi khởi đầu tuy không nổi bật nhưng càng về sau lại càng bùng nổ.

Tỷ suất người xem tăng đều đặn, thu hút một lượng lớn khán giả yêu thích cặp đôi chính.

Nghe nói bản quyền phim còn được bán về Trung Quốc, cập nhật song song hai bên.

Vì thế, cảnh quay cuối — cũng là cảnh khiến tôi đỏ mặt không dám nhắc đến — có rất nhiều fan đến xem trực tiếp.

Nỗi xấu hổ của tôi vì thế cũng bị nhân đôi.

Kết thúc quay phim rồi, suốt một thời gian dài sau đó tôi luôn cố gắng tránh mặt Bùi Húc,

dù là online hay ngoài đời.

Ban đầu anh không hiểu, còn gửi tin nhắn thoại hỏi: “Sao em cứ trốn anh thế?”

Tôi thành thật trả lời: “Em cần thời gian để thoát vai.”

Kết quả là bị đáp lại bằng một tràng cười trầm thấp đầy khoái chí.

Dù sao thì… Bộ phim hot lên kéo theo lượng tương tác của tôi cũng tăng vọt, cả về số lượng lẫn chất lượng các lịch trình.

Tiền tôi kiếm được để trả nợ cũng nhiều hơn trước.

Cuộc sống bận rộn mà tràn đầy hy vọng ấy thật sự khiến người ta cảm thấy dễ chịu.

Đáng tiếc, niềm vui ngắn chẳng tày gang.

Hai tháng sau, chủ nợ bắt đầu liên tục gọi điện thoại xuyên biên giới, nhắn tin cho tôi.

Họ dùng sự an toàn của ba tôi và những “ảnh nóng” mà tôi từng bị ép chụp làm công cụ đe dọa.

Thậm chí còn không ngừng nâng mức nợ lên đến con số trên trời.

Tiền cát-xê của tôi bỗng chốc trở nên chẳng đáng là bao. Bầu không khí u ám một lần nữa phủ lấy tôi.

Cùng thời điểm đó, Bùi Húc cũng dính một tin tức lớn.

Anh đơn phương đề nghị chấm dứt hợp đồng với công ty.

Suốt vài ngày liền tranh cãi căng thẳng với lãnh đạo cấp cao trong phòng họp, to tiếng đến đỏ mặt tía tai.

Nghe nói lý do là phía công ty muốn anh toàn tâm toàn ý chuyển sang đóng phim, nên đã tự ý cắt hàng loạt lịch biểu diễn trong tour cùng nhóm.

Mà Bùi Húc thì từ trước đến nay luôn đặt sân khấu âm nhạc lên hàng đầu.

Tôi nghe được chuyện đó vào một ngày hiếm hoi được nghỉ ngơi.

Nghĩ ngợi rất lâu, cuối cùng tôi quyết định đi tìm anh.

Một phần là vì lo cho tiền bối. Nhưng phần còn lại… là tôi định mở lời mượn tiền.

Ý định này thật ra đã manh nha từ nhiều ngày trước, vì qua thời gian tiếp xúc, tôi đã biết rõ thân phận thật sự của Bùi Húc — một “thiếu gia nhà giàu mang trong mình giấc mơ âm nhạc”.

Bị dồn vào đường cùng, tôi chỉ còn cách đánh liều một lần.

Ai ngờ vừa mở cửa bước vào, đập vào mắt tôi là một căn phòng đầy vỏ chai rượu vương vãi khắp nơi, và một Bùi Húc ngồi dựa vào góc tường, cả người toát ra mùi chán đời.

Tôi giật mình suýt hét lên.

Tôi vô thức hạ giọng xuống: “Đây là… chuyện gì vậy?”