Chương 2 - Hôn Một Cái Có Thật Không

Tuyệt vời. Khán giả nổ tung. Tôi phát điên. Top tìm kiếm hôm nay chắc chắn là chúng tôi rồi.

Lượng tương tác khủng khiếp này, có ai cần không? Tặng luôn, miễn phí.

Chờ phản hồi gấp.

Sau một thoáng sững sờ, tôi dứt khoát cúp máy video. Nhanh tay khóa màn hình rồi úp điện thoại xuống bàn.

Một chuỗi hành động mang tính “lừa mình dối người” cao độ. Nhưng lúc này, tôi cũng chẳng còn tâm trạng để quan tâm nữa.

Rõ ràng, người mong chờ gánh lấy lượng tương tác này nhất, không ai khác ngoài tổ chương trình.

MC nhìn tôi đầy ẩn ý, ho nhẹ một tiếng theo kiểu chiến thuật:

“Khụ khụ ——” “Tri Hạ, em có điều gì muốn nói với lời tỏ tình của Bùi Húc không?”

Tôi cười mà như không cười:

“Muốn tát cho anh ta một phát cho tỉnh ra, nhưng nghĩ lại… thôi vậy.”

Sợ dơ tay.

4

Khó khăn lắm mới chịu đựng đến khi chương trình ghi hình kết thúc. Tôi lập tức mở đủ loại mạng xã hội và trang web ra. Tự mình theo dõi dư luận.

Hết cách rồi. Dù đã giải trừ hợp đồng với công ty cũ, nhưng nghề diễn viên thì tôi vẫn phải làm tiếp.

Càng xem, mặt tôi càng đen lại. Cuối cùng, tôi đành buông xuôi mặc kệ.

Không ngoài dự đoán. Đoạn cut chương trình này bị các trang truyền thông lớn thi nhau đăng lại.

Chỉ trong thời gian ngắn, Chúng tôi đã thống trị top tìm kiếm ở ba nước: Trung, Hàn và Nhật.

Đặc biệt là vì khi tôi gửi tin nhắn đó, đúng lúc Bùi Húc đang livestream trên một nền tảng nào đó, tạo nên màn “đụng độ định mệnh”.

Sự kiện này thu hút một lượng khổng lồ dân mạng trong nước kéo đến hóng hớt.

Kết quả, trên trang “Big Eyes” nội địa, tên hai đứa tôi nằm chễm chệ trên hot search suốt cả một ngày.

Người qua đường và fan couple thì “quắn quéo” đến phát cuồng, Fan hai nhà thì rần rần lao ra chơi meme.

Bùi Húc được “phong” cho biệt danh mới: “Anh trai tự tán tỉnh bản thân”.

Còn tôi thì bị cư dân mạng trong nước đặt cho cái tên: “Chị gái che tai đánh chuông”.

Tôi vừa lướt điện thoại vừa bị một bình luận làm nghẹn họng: “Không dám tát là vì sợ anh ta tưởng đó là phần thưởng, tiện thể liếm thêm phát nữa hả?”

Bộ não tôi gần như theo phản xạ mà tự dựng ra hình ảnh ấy.

Đừng nói chứ. Cái thể loại như anh ta, đúng thật từng làm mấy trò đó rồi.

Tôi rùng mình nổi cả da gà. Bắt đầu thấy lo cho tương lai quay về giới giải trí trong nước của mình.

5

Ngày hôm sau. Khi tin đồn giữa tôi và Bùi Húc đang được bàn tán rôm rả khắp mạng xã hội,

Tôi về nước.

Trở lại mảnh đất quê hương mà tôi đã xa cách hơn ba năm. Trong khoảnh khắc ấy, tôi hơi cảm khái.

Nhưng cảm khái chưa được một giây, Tôi đã bị cảnh tượng ở sân bay dọa cho giật mình.

Cả sân bay đông nghẹt người.

Có fan kéo băng rôn tên tôi đến đón. Có phóng viên giải trí nghe tin mà kéo tới. Còn lại là những người qua đường bị cảnh tượng náo nhiệt thu hút.

Người đông đến mức không còn chỗ chen chân. Tôi kéo vali, bị bao vây giữa đám đông, không thể di chuyển nổi. Khung cảnh hỗn loạn vô cùng.

Giữa đám đông chen lấn ấy, Tôi chợt liếc thấy một bóng dáng quen thuộc.

Đó là một người đàn ông thấp lùn, đeo khẩu trang, bịt kín toàn thân. Thậm chí còn trùm kín hơn cả tôi. Ăn mặc kiểu hoàn toàn có thể chìm vào đám đông.

Nhưng ánh mắt lộ ra ngoài kia lại mang một tia hung ác, như ánh mắt của sói đói.

Chỉ một cái lướt nhìn. Cảm giác lạnh lẽo quen thuộc từ sau lưng bò dọc lên gáy tôi.

Tôi mím môi, Một tay nắm chặt cần kéo vali, một tay siết chặt điện thoại.

Trong lúc bị đẩy tới đẩy lui, điện thoại trong tay khẽ rung lên. Tôi cúi xuống nhìn.

Trên màn hình hiện ra một tin nhắn từ số lạ:

“[Hình ảnh] – Nếu không muốn bức ảnh này bị lộ và hủy hoại sự nghiệp diễn xuất, thì trong vòng một tuần chuyển khoản 50 triệu.”

Chân tôi khựng lại. Cái sao quả tạ này đúng là không buông tha tôi thật.

Chỉ vì một giây sững người đó, Tôi bị ai đó từ phía sau đẩy mạnh một cái. Mất thăng bằng, cả người gần như ngã nhào xuống đất.

Có người la lên hoảng hốt.

Nhưng cơn đau dự đoán không hề đến. Thay vào đó là một cái ôm mang theo hương bạc hà nhàn nhạt.

Bên tai vang lên giọng kéo dài đặc trưng của Bùi Húc:

“Mới về nước đã nhiệt tình nhào vào lòng anh thế này hả, cưng?”

Hắn ghé sát lại, hơi thở phả vào tai tôi:

“Không hay đâu nha. Bao nhiêu con mắt đang nhìn, anh ngại lắm á.”

Tên thần kinh!

Tôi theo phản xạ nhấc chân, gót cao gót giẫm thẳng lên đôi sneaker trắng của Bùi Húc.

Nhân lúc hắn đau, tôi xoay người định đi.

Nhưng cổ tay lại bị giữ chặt.

Lòng bàn tay hắn áp lên da tôi, vừa nóng vừa ấm.

Lạ thay, cái nhiệt độ ấy lại xua tan đi luồng lạnh lẽo vừa rồi trong tôi.Khoé mắt tôi ửng đỏ, tim cũng mềm đi một chút.

Nhưng cái miệng chết tiệt của Bùi Húc, Chỉ cần mở lời là phá hỏng hết mọi khoảnh khắc dịu dàng.

Hắn nói:

“Chạy cái gì?”

“Nợ tiền thì trả, đạo lý đơn giản mà.”

“Hai trăm tám mươi lăm ngàn nhé, quen biết cũ nên anh tính giá hữu nghị cho em.”

“Ba trăm ngàn tròn.”

“Cưng, chuyển khoản qua WeChat hay Alipay?”

6

Đến khi đã ngồi trong ghế phụ xe của Bùi Húc, Sắc mặt tôi vẫn còn khó coi như vừa ăn phải shit.

Không nhịn được mà châm chọc:

“Trước kia sao tôi không phát hiện ra, anh là kiểu mê yêu đến mù quáng thế?”

“Nhân cách biểu diễn?”

“Con chết rồi mới tới ‘vỗ về’, còn dựng lên cái nhân cách si tình gì chứ?”

“Cái gì mà ‘bốn mùa không chỉ có mùa Hạ, cảm ơn em đã trả em về cho tôi’?”

“‘Gặp em khiến tôi trở nên ngu ngốc’ hả?”