Chương 13 + 14 - Hỗn Loạn Thâm Cung

13

Nửa đêm canh ba Lý Vân rời đi.

Tiểu Hoàng xông vào bẩm báo: “Chúc mừng bệ hạ, chúc mừng bệ hạ, Lục cô nương đã hạ sinh một hoàng tử cho bệ hạ.”

Lý Vân rất vui mừng, lập tức đứng dậy rời đi.

Ngày hôm sau khi ta tỉnh dậy, ta cảm thấy chóng mặt và choáng váng.

Ta ho một tiếng, vị rỉ sét xộc vào lan ra giữa môi, máu chảy ra từ khóe miệng của ta.

Cung nữ nóng lòng muốn tìm thái y cho ta, nhưng đã bị ta ngăn lại.

Ba tháng tiếp theo, Loan Phong cung hoàn toàn bị cấm túc, người bên ngoài không thể đi vào, người bên trong cũng không thể đi ra.

Ta chỉ có thể lấy lòng người hầu mới có thể biết được một chút tin tức bên ngoài.

Lý Vân giam Lý Kha vào ngục.

Lý Vân đem tin tức đêm đó áp xuống, chỉ nói rằng hoàng phi cư xử không đúng mực, không muốn làm xấu mặt của hoàng gia.

Lý Vân đã tra tấn Lý Kha một cách dã man, tra tấn ngài ấy ít nhất mười loại cực hình.

Lý Vân không giết ngài ấy.

Cho đến sau này.

Lý Kha được ai đó cứu đi.

Cứu đi rồi, cứu được là tốt rồi, đời này của ta không muốn mắc nợ ai bất kì điều gì.

Ta nuốt xuống vị rỉ sét trong cổ họng.

Ta mong rằng trong tương lai, ngài ấy có thể quên đi khoảng thời gian hoang đường mà ngài ấy đã có với ta và sống thật tốt.

"Hoàng thượng giá đáo!"

Tiểu Hoàng hét lên, cắt ngang dòng suy nghĩ của ta.

Ta nằm trên chiếc ghế dài mềm mại, không hề đứng dậy nghênh đón.

Có lẽ, ta thậm chí không còn đủ sức để đứng dậy khỏi chiếc ghế nữa.

Màu vàng tươi đó dần dần tiến đến gần ta, Lý Vân không quan tâm đến sự thất lễ của ta, chỉ đưa hai tay ra sau lưng, trầm giọng uy hiếp nói: “Trẫm định phong Thanh Ca làm hoàng hậu của ta. Nàng có ý kiến gì không?"

“Thật sao?” Khóe môi nhợt nhạt của ta mỉm cười: “Vậy thì chúc mừng bệ hạ trước.”

Chàng nhìn ta một lúc, không biết trong mắt chàng đang nghĩ gì.

Một lúc sau, chàng quay lưng lại: “Còn một điều nữa chắc chắn nàng cũng muốn biết.”

Ta nghe thấy khóe môi chàng ta giật giật nói: “Mấy ngày trước, Cảnh vương Lý Kha dẫn 200 nghìn quân nổi dậy mưu phản, bị bắn chết trên ngựa, khi chết trên người trúng rất nhiều mũi tên, toàn thân không có phần nào còn nguyên vẹn."

Mặt ta đột nhiên trắng bệch, giống như một bệnh nhân mắc bệnh nan y.

Ta sửng sốt hồi lâu, sau đó đột nhiên cười nhẹ: “Chết là tốt.”

Lý Vân cau mày nhìn ta.

Một nụ cười hiện lên trên môi ta: “Loạn thần tặc tử, ai bắt được cũng sẽ giết chết.”

Lý Vân nghiêm túc nhìn ta vài giây, sau đó vung tay áo quay người bỏ đi.

Khoảnh khắc chàng ta bước ra khỏi Loan Phong cung, ta không thể kìm được phun ra một ngụm máu,
máu bắn tung tóe trên tay áo và bàn trà.

14

Ta chưa bao giờ nợ bất kì ai đó điều gì như thế này.

Không còn ai mang bánh ngọt của Vọng Hương lâu cho ta nữa.

Cũng sẽ không có ai mang cho ta những đồ chơi mới lạ nữa.

Những ngày tiếp theo, ta dường như quay lại thời điểm Lý Kha chưa hề xuất hiện, ta hoàn toàn choáng váng, ngày đêm đảo ngược, ngây ngây ngơ ngơ.

Đôi khi, trước mắt ta sẽ xuất hiện ảo ảnh, đôi khi là Lý Vân khi còn trẻ, đôi khi là Lý Kha.

Đến cuối cùng.

Bản thân ta cũng không thể phân biệt được nữa.

Nhưng điều ta không mong đợi là.

Chỉ riêng đêm đó, ta đã có thai.

Thái y cúi đầu thật thấp trước mặt ta: “Nương nương đã bệnh nặng, sợ rằng thuốc đã không còn tác dụng. Hơn nữa… nương nương đã có thai ba tháng rồi…”

Ta hơi giật mình.

Tay ta vô thức chạm vào bụng mình.

Ở đó lại mang trong mình đứa con của ta và Lý Vân.

Thái y quỳ xuống trước mặt ta, ta xua tay về phía thái y: “Đừng nói cho ai biết.”

"Đúng."

Thái y rời đi.

Đại cung nữ của ta Tề Nguyệt quỳ xuống khóc trước mặt ta: “Nương nương, bây giờ người đã có đứa con của mình rồi, người nhất định phải yêu thương thân thể của mình thật tốt nhé…”

Ta không trả lời, chỉ im lặng bảo muội ấy rời đi.

Ta nhắm mắt lại một cách mạnh mẽ.

Muộn rồi.

Đáng tiếc là đã quá muộn rồi.