Chương 7 + 8 + 9 - Hỗn Loạn Thâm Cung
07
"Bụp!”
Cái tát này thực sự rất đau.
Miệng ta dường như có vị rỉ sét, khóe môi rỉ máu, toàn thân ù ù, bị ngã trên đất.
Lý Vân lúc này trong mắt tràn đầy chán ghét, như đang nhìn một tội nhân phạm tội tày trời: "Tô Cẩm Sắc, loại thuốc này tìm được trong cung của ngươi! Ngươi còn có gì muốn nói không?"
"Thanh Ca tính tình tốt bụng, rốt cuộc nàng đã đắc tội ngươi ở đâu? Để ngươi giằng co với nàng mãi không buông như vậy!? Từ lúc nào người trở nên độc ác đến mức ra tay với một đứa bé như vậy?!"
Ta cảm thấy toàn thân đau nhức, nước mắt từ khóe mắt chảy xuống, ta ôm bàn một lúc lâu mới từ từ đứng dậy.
"Ta vẫn là câu nói đấy. Nếu ta muốn làm hại nàng ta, ta sẽ không bao giờ dùng thủ đoạn ngu ngốc như hạ độc nàng ta trong Lễ Tơ Tằm Mùa Xuân như vậy."
Ta không sợ chàng ấy.
Cho dù Lý Vân trong lòng hoàn toàn lên án ta, cũng không thể chạm vào ta.
Phụ thân ta là đương kim thừa tướng, di mẫu ta hiện tại là thái hậu, chú ta là kỵ binh tướng quân, muốn chạm vào ta cũng phải nhìn trước nhìn sau.
Lý Vân vẻ mặt ủ rũ nhìn ta hồi lâu, vẫn không làm gì được ta: "Tô Cẩm Sắc, ngươi thật là... hết thuốc chữa!”
Ta nhìn bóng lưng giận dữ và kiên quyết của chàng, đột nhiên tiến lên hai bước, kéo tay áo chàng, đôi mắt đỏ hoe gọi chàng ấy: "A Vân ca ca..."
Lý Vân dừng lại.
Ta thấy bóng lưng chàng ấy hơi giật mình, vài giây sau chàng quay lại.
…... Tại sao chúng ta lại trở nên như thế này?
Trên mặt ta có những giọt nước mắt, khóe miệng sưng tấy, máu chảy ra, ta biết lúc này mình nhất định rất xấu xí.
Nhưng những điều này không còn quan trọng nữa.
Sự cuồng nhiệt của tuổi trẻ, bây giờ ta muốn có một câu trả lời.
Lý Vân nhất thời ngơ ngác.
chàng ấy kiên định nhìn ta, sau đó cúi đầu, đưa tay ra, dùng đầu ngón tay nhẹ nhàng chạm vào khóe miệng ta như khi còn nhỏ: "Giao Giao, có đau không..."
Đã lâu rồi chàng ấy mới gọi ta là Giao Giao.
Ta ngơ ngác nhìn chàng, đôi mắt chàng lạnh lùng như những vì sao phản chiếu hình bóng của ta.
Ta nhìn thấy chàng cúi xuống hôn ta một cách âu yếm, trên khóe mắt, trên má và cuối cùng là trên khóe môi. Chàng ấy đột nhiên bế ta lên đi về phía chiếc giường.
Rưng rưng nước mắt, ta nhẹ nhàng hỏi anh: "A Vân ca ca... chàng đã từng yêu ta chưa?"
Chàng ta không nói gì, trong mắt hiện lên vẻ bối rối, cuối cùng thay thế bằng sự khó chịu.
08
Vào ngày hôm sau trời tờ mờ sáng chàng rời đi.
Ta đứng dậy với thân xác suy sụp, đi tắm lần đầu tiên sau sáu tháng chủ động rời khỏi Loan Phong cung.
Những chuyện ở Lễ Tơ Tằm cần một lời giải thích, lần này ta không thể để ai tạt nước bẩn vào mình được nữa.
Ta đã suy nghĩ về sự việc đó rất lâu.
Ngoài ta ra, còn ai biết đến thiên cơ tán.
Chỉ có một người.
Di mẫu của ta là Thái hậu hiện tại.
Nhưng ta vẫn chưa đi đến Từ Ninh cung, khi đi ngang qua Cẩm Tú cung, thì nghe thấy bên trong có vẻ như đang sảy ra tranh cãi.
Ta nghe thấy tiếng bát sứ rơi xuống đất, sau đó lại nghe Lý Vân hoảng sợ nói: "Thanh Ca, đêm qua chỉ là ngoài ý muốn mà thôi, nàng tin ta đi, từ đầu đến cuối ta chỉ yêu mình nàng."
Ta hít một hơi thật sâu luồng không khí lạnh rồi tiến về phía trước hai bước như thể mình là kẻ bạo dâm.
"Chàng lừa ta! Chàng đã chạm vào nàng ta. Chàng và nàng ta là thanh mai trúc mã, người chàng yêu là nàng ta..."
“Nghe ta giải thích..." Lý Vân lo lắng cắt ngang: "Ta từ đầu đến cuối đều lợi dụng nàng ta, ta chưa từng yêu nàng ta, nếu như nàng tức giận, Trẫm hứa với nàng, từ nay về sau trẫm sẽ không gặp lại nàng ta nữa."
Tưởng chừng như không còn cảm giác đau đớn nữa nhưng lúc đó, trái tim tan nát của ta dường như bị lưỡi dao lần nữa đâm từng nhát từng nhát, cơn đau khiến ta thở dốc và run rẩy, cơn đau này khiến ta không thể đứng vững.
Mắt ta đau nhức, cổ họng nghẹn đến mức ta không thể thở được.
Mới vào cung được một năm, cảm giác như mình đã rơi hết nước mắt của quãng đời còn lại.
Ta không đến Từ Ninh cung nữa.
Có lẽ tại thời điểm này, sự thật là gì không còn quan trọng nữa.
Ta bàng hoàng bước đi trong hoàng cung, lúc đó đang là đầu xuân, ánh nắng chiếu vào người ta, soi bóng ta dài ra, giống như một cô hồn dã quỷ bị bỏ rơi vậy.
09
Sau khi trở về, ta lại bị bệnh.
Sức khỏe ta từ nhỏ vốn ốm yếu, mỗi khi ta ốm, phụ thân sẽ bỏ tất cả để ở bên ta, A Vân ca ca luôn mua cho ta những chiếc bánh ngon nhất để dỗ dành ta.
Nhưng lần này chàng sẽ không đến nữa.
Ta biết chàng ấy sẽ không bao giờ đến nữa.
Lý Vân đương nhiên giữ lời với Lục Thanh Ca.
Không giống cách chàng đối xử với ta, tình yêu là giả, sự chân thành là giả, lời hứa cũng là giả, mọi thứ đều là giả tạo.
Chàng ấy chưa bao giờ đến gặp ta, thậm trí một lời chào quan tâm cũng không có.
Chàng đem tin tức về tiền triều và hậu cung của mình giữ rất kín.
Hoàng cung khổng lồ trông giống như một ngôi mộ.
Ta bị mắc kẹt trong ngôi mộ này, không ai có thể cứu ta.
Ta không còn ra ngoài ngắm hoa ngắm trăng nữa, ta không muốn biết Lý Vân yêu Lục Thanh Ca đến mức nào, cũng không muốn biết Lý Vân vì Lục Thanh Ca phế bỏ bao nhiêu cận thần.
Ta không muốn hỏi về bất cứ điều gì bên ngoài.
Sau đó, vào đầu mùa hè, tiếng chuông tang của hoàng cung vang lên, di mẫu ta qua đời.
"Bụp!”
Cái tát này thực sự rất đau.
Miệng ta dường như có vị rỉ sét, khóe môi rỉ máu, toàn thân ù ù, bị ngã trên đất.
Lý Vân lúc này trong mắt tràn đầy chán ghét, như đang nhìn một tội nhân phạm tội tày trời: "Tô Cẩm Sắc, loại thuốc này tìm được trong cung của ngươi! Ngươi còn có gì muốn nói không?"
"Thanh Ca tính tình tốt bụng, rốt cuộc nàng đã đắc tội ngươi ở đâu? Để ngươi giằng co với nàng mãi không buông như vậy!? Từ lúc nào người trở nên độc ác đến mức ra tay với một đứa bé như vậy?!"
Ta cảm thấy toàn thân đau nhức, nước mắt từ khóe mắt chảy xuống, ta ôm bàn một lúc lâu mới từ từ đứng dậy.
"Ta vẫn là câu nói đấy. Nếu ta muốn làm hại nàng ta, ta sẽ không bao giờ dùng thủ đoạn ngu ngốc như hạ độc nàng ta trong Lễ Tơ Tằm Mùa Xuân như vậy."
Ta không sợ chàng ấy.
Cho dù Lý Vân trong lòng hoàn toàn lên án ta, cũng không thể chạm vào ta.
Phụ thân ta là đương kim thừa tướng, di mẫu ta hiện tại là thái hậu, chú ta là kỵ binh tướng quân, muốn chạm vào ta cũng phải nhìn trước nhìn sau.
Lý Vân vẻ mặt ủ rũ nhìn ta hồi lâu, vẫn không làm gì được ta: "Tô Cẩm Sắc, ngươi thật là... hết thuốc chữa!”
Ta nhìn bóng lưng giận dữ và kiên quyết của chàng, đột nhiên tiến lên hai bước, kéo tay áo chàng, đôi mắt đỏ hoe gọi chàng ấy: "A Vân ca ca..."
Lý Vân dừng lại.
Ta thấy bóng lưng chàng ấy hơi giật mình, vài giây sau chàng quay lại.
…... Tại sao chúng ta lại trở nên như thế này?
Trên mặt ta có những giọt nước mắt, khóe miệng sưng tấy, máu chảy ra, ta biết lúc này mình nhất định rất xấu xí.
Nhưng những điều này không còn quan trọng nữa.
Sự cuồng nhiệt của tuổi trẻ, bây giờ ta muốn có một câu trả lời.
Lý Vân nhất thời ngơ ngác.
chàng ấy kiên định nhìn ta, sau đó cúi đầu, đưa tay ra, dùng đầu ngón tay nhẹ nhàng chạm vào khóe miệng ta như khi còn nhỏ: "Giao Giao, có đau không..."
Đã lâu rồi chàng ấy mới gọi ta là Giao Giao.
Ta ngơ ngác nhìn chàng, đôi mắt chàng lạnh lùng như những vì sao phản chiếu hình bóng của ta.
Ta nhìn thấy chàng cúi xuống hôn ta một cách âu yếm, trên khóe mắt, trên má và cuối cùng là trên khóe môi. Chàng ấy đột nhiên bế ta lên đi về phía chiếc giường.
Rưng rưng nước mắt, ta nhẹ nhàng hỏi anh: "A Vân ca ca... chàng đã từng yêu ta chưa?"
Chàng ta không nói gì, trong mắt hiện lên vẻ bối rối, cuối cùng thay thế bằng sự khó chịu.
08
Vào ngày hôm sau trời tờ mờ sáng chàng rời đi.
Ta đứng dậy với thân xác suy sụp, đi tắm lần đầu tiên sau sáu tháng chủ động rời khỏi Loan Phong cung.
Những chuyện ở Lễ Tơ Tằm cần một lời giải thích, lần này ta không thể để ai tạt nước bẩn vào mình được nữa.
Ta đã suy nghĩ về sự việc đó rất lâu.
Ngoài ta ra, còn ai biết đến thiên cơ tán.
Chỉ có một người.
Di mẫu của ta là Thái hậu hiện tại.
Nhưng ta vẫn chưa đi đến Từ Ninh cung, khi đi ngang qua Cẩm Tú cung, thì nghe thấy bên trong có vẻ như đang sảy ra tranh cãi.
Ta nghe thấy tiếng bát sứ rơi xuống đất, sau đó lại nghe Lý Vân hoảng sợ nói: "Thanh Ca, đêm qua chỉ là ngoài ý muốn mà thôi, nàng tin ta đi, từ đầu đến cuối ta chỉ yêu mình nàng."
Ta hít một hơi thật sâu luồng không khí lạnh rồi tiến về phía trước hai bước như thể mình là kẻ bạo dâm.
"Chàng lừa ta! Chàng đã chạm vào nàng ta. Chàng và nàng ta là thanh mai trúc mã, người chàng yêu là nàng ta..."
“Nghe ta giải thích..." Lý Vân lo lắng cắt ngang: "Ta từ đầu đến cuối đều lợi dụng nàng ta, ta chưa từng yêu nàng ta, nếu như nàng tức giận, Trẫm hứa với nàng, từ nay về sau trẫm sẽ không gặp lại nàng ta nữa."
Tưởng chừng như không còn cảm giác đau đớn nữa nhưng lúc đó, trái tim tan nát của ta dường như bị lưỡi dao lần nữa đâm từng nhát từng nhát, cơn đau khiến ta thở dốc và run rẩy, cơn đau này khiến ta không thể đứng vững.
Mắt ta đau nhức, cổ họng nghẹn đến mức ta không thể thở được.
Mới vào cung được một năm, cảm giác như mình đã rơi hết nước mắt của quãng đời còn lại.
Ta không đến Từ Ninh cung nữa.
Có lẽ tại thời điểm này, sự thật là gì không còn quan trọng nữa.
Ta bàng hoàng bước đi trong hoàng cung, lúc đó đang là đầu xuân, ánh nắng chiếu vào người ta, soi bóng ta dài ra, giống như một cô hồn dã quỷ bị bỏ rơi vậy.
09
Sau khi trở về, ta lại bị bệnh.
Sức khỏe ta từ nhỏ vốn ốm yếu, mỗi khi ta ốm, phụ thân sẽ bỏ tất cả để ở bên ta, A Vân ca ca luôn mua cho ta những chiếc bánh ngon nhất để dỗ dành ta.
Nhưng lần này chàng sẽ không đến nữa.
Ta biết chàng ấy sẽ không bao giờ đến nữa.
Lý Vân đương nhiên giữ lời với Lục Thanh Ca.
Không giống cách chàng đối xử với ta, tình yêu là giả, sự chân thành là giả, lời hứa cũng là giả, mọi thứ đều là giả tạo.
Chàng ấy chưa bao giờ đến gặp ta, thậm trí một lời chào quan tâm cũng không có.
Chàng đem tin tức về tiền triều và hậu cung của mình giữ rất kín.
Hoàng cung khổng lồ trông giống như một ngôi mộ.
Ta bị mắc kẹt trong ngôi mộ này, không ai có thể cứu ta.
Ta không còn ra ngoài ngắm hoa ngắm trăng nữa, ta không muốn biết Lý Vân yêu Lục Thanh Ca đến mức nào, cũng không muốn biết Lý Vân vì Lục Thanh Ca phế bỏ bao nhiêu cận thần.
Ta không muốn hỏi về bất cứ điều gì bên ngoài.
Sau đó, vào đầu mùa hè, tiếng chuông tang của hoàng cung vang lên, di mẫu ta qua đời.