Chương 1 - Hỗn Loạn Thâm Cung

01

Lý Vân và ta từ nhỏ đã quen nhau, là thanh mai trúc mã.

Ta là đích nữ phủ thừa tướng, còn chàng ấy là thái tử của Đông cung.

Mẫu phi của chàng mất sớm, hoàng hậu di mẫu của ta cảm thấy chàng đáng thương nên đã nuôi dưỡng chàng dưới gối của mình, chăm sóc chàng chu đáo mỗi ngày.

Chúng ta từng bắt chim, trêu đùa với những con mèo trong vườn thượng uyển của cung điện, cùng nhau ở Quốc Tử Giám đọc sách, học cưỡi ngựa, bắn cung.

Một lần trong cuộc thi cưỡi ngựa của hoàng gia, ta muốn thuần phục con hãn huyết bảo mã, nhiều lần bị ngã từ trên ngựa xuống, vào thời điểm nguy cấp chàng ấy đã lao đến cứu ta như một vị thần.

Chàng ấy sẽ cùng ta đi đến vọng hương lầu ăn loại bánh dâm bụt mới nhất, đưa ta đến đường Huyền Vũ xem rạp xiếc thú vị nhất, cùng ta đến tòa tháp cao nhất của thành Trường An ước một điều ước.

Chàng hỏi ta ước gì.

Ta mỉm cười và nói: Khi nào điều đó thành hiện thực thì ta sẽ nói cho chàng biết.

Chàng ấy cũng sẽ cùng ta đoán câu đố đèn lồng trong khu chợ ồn ào, cùng ta ở trên lầu cổng thành Trường An thả đèn khổng minh, cuối cùng khi trở về phủ, chàng ấy sẽ chậm rãi cõng ta qua những con đường trên đường Huyền Vũ.

Ta nằm trên lưng chàng ấy, ỷ lại không muốn xuống.

Lúc này chàng sẽ nhéo mặt ta, cười đùa với ta, sau đó ta sẽ giả vờ tức giận, chàng ấy nhân lúc ta không phòng bị đã lén hôn ta.

Phải một lúc lâu ta mới phản ứng được, mặt đỏ bừng chạy vào cửa. Sau đó ở bên trong cánh cửa lén lút cười khi nghe chàng bị phụ thân ta đuổi đánh bằng gậy.

Sau này khi chúng ta dần lớn lên, bệ hạ lo lắng thế lực của mẫu tộc ta quá lớn, phòng ngừa người ngoài dòng tộc độc chiếm quyền lực, không thích ta và chàng ấy qua lại, ban hôn cho chàng với con gái của Trấn Tây đại tướng quân.

Ta chán nản suốt ngày.

Chàng ấy ôm ta đau khổ nói: "Giao Giao là người con gái tốt nhất thiên hạ, A Vân ca ca sẽ đối đầu với cả thiên hạ, để lấy muội làm thê tử."

Sau này, chàng dẫn quân ra trận, hứa khi lập được chiến công sẽ xin bệ hạ ban hôn cho chúng ta.

Ngày hôm đó thành Trường An tuyết rơi rất dày.

Ta đứng trước Huyền Vũ môn, mắt đỏ hoe tiễn chàng.

Chàng mặc bộ giáp sắt, đứng trước đội quân hùng mạnh, nhìn ta dịu dàng như thường lệ, giơ ngón tay lau từng giọt nước mắt trên mặt ta, nói vào tai ta bốn từ một cách kiên quyết và dứt khoát.

"Đợi ta quay lại.”