Chương 5 - Hôn Lễ Kỳ Quặc Và Những Bí Mật Đằng Sau

🔥 Mời bạn theo dõi page Hoa Rơi Bên Mộng để đọc sớm nhất các truyện mới nhất!

“Thanh Thanh à, cháu chịu ấm ức gì thì cứ nói với chú, chú sẽ đứng ra làm chủ cho cháu.”

Tôi chậm rãi đặt tách trà xuống, mặt mày đầy vẻ tủi thân.

“Cháu nào dám nói gì, con trai chú hôm nay còn định dùng gia pháp với cháu để dạy quy củ cơ mà.”

Nghe vậy, tay Giang An Quốc khẽ run, vội vàng rót thêm trà cho tôi.

Giang Bác không biết rõ gia thế nhà tôi, nhưng bố anh ta thì biết rất rõ.

Nếu đắc tội với tôi, không chỉ mất cơ hội được cứu nguy, mà cả con đường tài chính của nhà họ Giang cũng sẽ sụp đổ.

“Lâm Thanh! Trưởng bối đến nhà mà cô không đứng dậy chào, lại còn để bố tôi rót trà cho mình, đây là cách cô được dạy dỗ à?!”

Giang Bác thấy tôi ung dung như vậy thì không nhịn nổi, quát lớn.

Tống Mộng cũng chen vào: “Loại người như cô mà gả vào nhà Giang, chắc chắn sẽ làm mất mặt nhà họ Giang!”

Giang An Quốc chỉ liếc cả hai bằng ánh mắt lạnh lẽo: “Im miệng hết cho tôi!”

Rồi lại quay sang tôi, dịu giọng: “Tiểu Bác do tôi chiều hư, cháu đừng chấp nhặt với nó. Cháu cứ nói đi, hôm nay mà nó dám làm càn, tôi lập tức cho nếm mùi gia pháp!”

Thấy thái độ ông ta thành khẩn, tôi cũng không lòng vòng nữa.

Tôi đứng dậy, dựa vào kệ trưng bày đồ cổ, khẽ lắc bàn tay vẫn còn sưng vì bị Tống Mộng dẫm lên.

“Con trai chú dung túng để cô ta làm tôi bị thương, còn đập vỡ đồ cổ của tôi, cháu đòi bồi thường tám mươi triệu, vậy cũng không quá đáng chứ?”

Giang An Quốc lộ rõ vẻ khó xử, còn Giang Bác thì lập tức gào lên:

“Lâm Thanh! Cô đừng có quá đáng! Ban nãy mới đòi năm mươi triệu, quay đi quay lại vài phút đã tăng giá?”

Tôi hờ hững xoay đầu, liếc nhìn người giúp việc vừa trộm túi của tôi mà còn dám cãi lý khi nãy.

“Các người ở đây ngang ngược oai phong thế, tôi chẳng lẽ không được đòi phí tổn thất tinh thần? Hay là… để tôi gọi bố tôi đến tính sổ?”

Nghe tôi nói muốn gọi bố mình, Giang An Quốc vội vàng ngăn lại.

“Chuyện nhỏ như vậy đừng phiền đến bố cháu, chúng tôi bồi thường!”

Giang Bác chưa từng thấy bố mình hạ mình như vậy, lại còn là với một người trẻ tuổi.

Ánh mắt anh ta đầy giận dữ, như muốn thiêu rụi tôi.

“Cô tưởng phòng pháp lý nhà Giang chúng tôi ngồi chơi ăn không à? Với cái bộ mặt tham tiền của cô, ai bồi thường cho ai còn chưa chắc đâu!”

Tôi cố tình làm ra vẻ như chợt hiểu ra, ánh mắt chuyển sang Tống Mộng.

Cô ta thấy bố Giang Bác nịnh bợ tôi như vậy, lập tức nhận ra có gì đó không ổn, lặng lẽ nấp sau lưng Giang Bác.

“Đúng rồi nhỉ! Dù gì chú với bố cháu cũng là chiến hữu, cháu cũng ngại làm khó chú chuyện tiền bạc.”

“Vết thương trên tay cháu là do cô Tống giẫm lên, đồ cổ cũng là cô ấy đập, vậy tám mươi triệu này, cô ấy nên là người bồi thường.”

Nghe xong, mặt Tống Mộng tái mét, giọng run rẩy không nói nên lời.

Cô ta níu lấy tay áo Giang Bác, giở giọng đáng thương:

“Giang Bác, là anh nói em được ném mới ném mà… chuyện này anh không thể bắt em đền tiền đâu!”

Giang Bác ôm cô ta vào lòng an ủi, chẳng thèm để tâm đến việc tôi và anh ta vẫn chưa chính thức hủy hôn.

“Yên tâm, anh sẽ không để em phải bồi thường dù chỉ một xu, anh còn sẽ cưới em, để em làm thiếu phu nhân nhà họ Giang.”

Tôi chẳng cảm thấy gì ngoài nực cười.

Với tình hình hiện tại của Giang thị, nếu không có gia đình tôi chống lưng, cùng lắm sống thêm được vài ngày.

Còn cái vị trí thiếu gia mà anh ta đang ngồi, có giữ được hay không cũng là một dấu hỏi lớn.

“Chú Giang, nếu Giang Bác đã có người trong lòng, thì cháu cũng không muốn làm kẻ chen ngang. Hai nhà chúng ta nên hủy hôn thôi.”

Giang An Quốc không rõ là lúc này mới nhận ra thân phận Tống Mộng có gì đó bất thường, hay là ông ta vẫn luôn cố né tránh việc tôi đòi hủy hôn, nhưng khi nghe tôi nói ra miệng, cuối cùng ông ta cũng không thể ngồi yên thêm được nữa.

Chưa kịp để Giang Bác lên tiếng, Giang An Quốc đã xông tới tát thẳng vào mặt con trai mình một cái trời giáng.

Giang Bác bị đánh đến choáng váng, cả Tống Mộng đứng bên cạnh cũng sợ đến chết lặng.

“Thằng khốn! Mai là ngày cưới rồi, mà con nói linh tinh cái gì vậy hả! Mau xin lỗi Thanh Thanh đi!”

Giang Bác không phục, lồng ngực phập phồng dữ dội, ánh mắt luân phiên nhìn tôi và bố mình.

“Bố! Con không biết bố đang bị cô ta nắm thóp gì mà phải bênh vực đến mức này.”

“Nhưng con không sợ cô ta! Người đâu! Lôi Lâm Thanh ra khỏi nhà cho tôi!”

Đúng lúc bảo vệ vừa chạy vào, ngoài cửa chợt vang lên tiếng bước chân dồn dập.

“Mày dám đụng đến con gái tao thử xem!”

Giọng nói mạnh mẽ vang khắp phòng khách.

Tôi nhìn thấy người vừa đến, không kìm được mà mỉm cười: “Bố!”

Báo cáo Nếu phát hiện thiếu chương hoặc bất kỳ vấn đề nào, hãy phản hồi cho tôi! :)