Chương 2 - Hồi Ức Và Giai Điệu Của Trái Tim
Họ thường cảm khái: Dù sau này trăm tuổi già đi, cũng để lại cho tôi một người thân thiết nhất trên đời.
Bị ảnh hưởng bởi bố mẹ, tôi và Giang Diễn Tu cũng rất tích cực tham gia các hoạt động từ thiện.
Năm nhất đại học, tôi đọc được thông tin cầu cứu dán trên bảng thông báo.
Chưa kịp bàn với anh trai sắp tốt nghiệp, tôi đã dùng tiền lì xì của mình để tài trợ cho Hạ Tình, một cô gái mồ côi không nơi nương tựa.
Lần đầu gặp Hạ Tình, cô ấy xinh đẹp hệt như trong ảnh.
Cô không có chút tự ti, dè dặt thường thấy ở người nhận tài trợ.
Còn tôi cũng chẳng hề có thái độ kẻ ban ơn.
Chúng tôi trở thành đôi bạn thân nhất.
Giang Diễn Tu không thích Hạ Tình.
“Hạ Tình mồ côi, tiếp cận em chắc chắn có mục đích, Dật Vãn, em phải cẩn thận.”
Vì một câu đó, tôi giận anh ba ngày không thèm nói chuyện.
Ba ngày sau, anh là người xuống nước trước, chấp nhận để Hạ Tình xuất hiện bên cạnh tôi.
Những năm tháng ấy, Hạ Tình cùng chúng tôi học hành, đọc sách, leo núi, vượt thác, dạo bước nơi xứ người.
Ngay cả lễ Tết, cô ấy cũng ngồi ăn cùng trên bàn cơm nhà tôi.
Nếu đêm Giáng sinh năm đó, tôi không lén lấy rượu quý bố cất kỹ trong tủ…
Có lẽ, hạnh phúc đã kéo dài thêm được một đoạn.
Tôi không còn nhớ rõ đêm ấy có chuyện gì, cũng không dám nhớ lại.
Chỉ nhớ sáng Giáng sinh hôm sau, bố mẹ gõ cửa phòng tôi từ rất sớm.
Tôi và anh trai ôm nhau ngủ, trên người không một mảnh vải.
“Các con đang làm cái gì vậy?!”
Bố thở hồng hộc, giơ gậy bóng chày lên cao.
Giang Diễn Tu lập tức quỳ xuống che chắn cho tôi, không nói một lời.
Hai tháng sau, tôi phát hiện mình có thai, đám cưới diễn ra vội vàng và đơn giản.
Tôi vẫn luôn nghĩ, giọt nước mắt trong vai phù dâu của Hạ Tình hôm ấy là vì xúc động.
Mãi đến nhiều năm sau mới phát hiện, hôm đó cô ấy từng đăng một dòng trạng thái — chỉ là chặn tôi xem.
“Chiếc váy cưới của cậu, tôi đã từng mặc qua Người đàn ông của cậu, thuộc về tôi.”
3
Sau khi kết hôn, Giang Diễn Tu yêu chiều tôi hết mực, nâng niu tôi như báu vật trong nhà.
Hạ Tình thì quay cuồng như con quay, chạy khắp nơi xin việc, liên tục bị từ chối.
Rõ ràng là sinh viên tốt nghiệp ưu tú của trường, vậy mà vẫn không tìm được công việc phù hợp.
Lúc túng quẫn nhất, cô ấy chỉ có thể gặm bánh mì sắp hết hạn.
“Vãn Vãn, tớ không thể tiếp tục nhận sự giúp đỡ của cậu nữa. Tớ đã tốt nghiệp rồi, có tay có chân, có thể tự lo được.”
Buổi tối, tôi gối đầu lên cánh tay Giang Diễn Tu, nghe anh ấy đọc truyện thai giáo cho Sơ Sơ trong bụng tôi.
Phải, tôi đang mang thai một bé gái.
Anh đặt tên gọi ở nhà cho con là Sơ Sơ.
“Sơ Sơ biết ba yêu con rồi. Nhưng mà ba Sơ Sơ ơi, anh có thể giúp mẹ Sơ Sơ một việc nhỏ không?”
Là tôi đã xin cho Hạ Tình cơ hội, để cô ấy trở thành thư ký của Giang Diễn Tu.
“Cậu đừng ngại, cứ coi như cậu là gián điệp tớ cài bên cạnh anh trai vậy.”
“Giúp tớ canh chừng anh ấy, không cho ong bướm nào bén mảng ở công ty.”
Tôi lấy hết đống đồ công sở còn nguyên mác trong tủ ra đưa cho Hạ Tình.
“Anh mua cho tớ, nhưng tiếc là giờ bụng to thế này, mặc không vừa nữa rồi.”
Lúc ấy tôi vô tư, chẳng mảy may nghi ngờ — rõ ràng tôi đã trúng tuyển vào đoàn ca múa, vì sao Giang Diễn Tu lại mua cho tôi đồ công sở?
Để cảm ơn, Hạ Tình tự tay nấu một bàn tiệc lớn trong bếp nhà tôi.
Giang Diễn Tu vừa về thấy cô ấy đeo tạp dề, lần đầu tiên giọng anh ấy mang theo trách móc:
“Hạ Tình chỉ là bạn em, không phải người giúp việc, đừng sai cô ấy làm mấy việc này.”
Tôi chỉ lo múc cơm cho anh, không hề nhìn thấy ánh mắt đầy tình ý mà Hạ Tình dành cho anh ấy.
Khi tôi mang thai tám tháng, đúng dịp sinh nhật 24 tuổi của Hạ Tình, tôi đã chuẩn bị sẵn kế hoạch để tổ chức mừng cô ấy.
“Vãn Vãn, bụng cậu lớn rồi đừng vất vả nữa.”
“Đồng nghiệp trong công ty nói đây là sinh nhật đầu tiên của tớ sau khi đi làm, phải mời khách.”
“Là người mới, tớ cũng không tiện từ chối.”
Nhưng tôi mặc kệ tất cả.
Tôi mang theo trà chiều đặt cho toàn bộ công ty, đến tận trụ sở của Tập đoàn Giang.
Đã ăn của người ta rồi, họ chắc sẽ không còn mặt mũi nào bắt Hạ Tình đã nghèo lại phải chi thêm nữa.
Cô ấy nghèo thế nào, chỉ có tôi mới biết rõ.
“Thư ký Hạ hôm nay xin nghỉ, không có ở công ty.”
Lễ tân không nhận ra tôi, khách sáo từ chối.
Nhưng cô ấy vẫn nhận lấy phần trà chiều, rồi hồ hởi bắt chuyện:
“Thật ghen tị với cô vì có một người bạn thân như Hạ Tình.”
“Cô ấy xin nghỉ, ngay cả Tổng Giám đốc Giang — người cuồng công việc — cũng chẳng đến công ty.”
“Nếu cô ấy với Tổng Giám đốc thành đôi, sau này bạn thân như cô chắc cũng được hưởng lây không ít lợi lộc.”
Tôi vốn định coi như câu bông đùa mà cười trừ, nhưng sự bất an trong lòng khiến tôi vừa về nhà đã gọi video cho Giang Diễn Tu.
Trên màn hình, Giang Diễn Tu ngồi bên cửa sổ, ánh mắt dịu dàng.
“Con làm phiền em à? Hay là em nhớ anh rồi? Tối nay về anh mang bánh ngọt nhân ruốc cho em nhé.”
Một chữ “được” nghẹn lại nơi cổ họng, tôi vội vàng cúp máy.
Sau này nghĩ lại, tôi thầm mong giá như thị lực mình tệ hơn một chút.