Chương 6 - Hồi Ức Thiên Lao
Hắn vẫn cúi đầu không nhìn ta, bị ta chê cười cũng chỉ ngoan ngoãn gật đầu:
“Ai chẳng biết Diễm Thần Quân oai trấn thiên hạ.”
Cổ họng ta nghẹn lại, ta quay mặt đi, không muốn để hắn thấy ta sắp khóc.
Nhưng hắn vẫn như trước đây, luôn là kẻ đầu tiên phát hiện mọi cảm xúc của ta.
Bàn tay nóng ấm xoa rối kiểu tóc ta đã tốn công làm cho chỉnh tề, giọng khàn khàn khó nghe lại còn xấu xa:
“Lại khóc? Làm tiểu mộng yêu lúc trước còn chưa khóc đủ sao?”
Ta dụi đầu vào bàn tay đang đặt trên đầu mình, môi mím lại.
Càng muốn khóc hơn.
Hắn không trêu ta nữa, chỉ yên lặng ngồi xuống bên trái ta, thổi khúc nhạc mà xưa kia chúng ta thích nhất.
Thổi xong một khúc, ta cũng khóc xong rồi.
Ta nắm tay hắn, trầm giọng nói: “Ngươi về đi, đến lúc đổi phiên rồi.”
Nhưng Hưu Chỉ yếu ớt là thế mà ta lại không lôi nổi, pháp lực cũng không sao khống chế hắn.
Ta thử rất lâu, sốt ruột đến mức lại muốn khóc.
“Đừng phí sức.”
Hắn gõ lên đầu ta một cái, thấy ánh mắt ta như muốn giết người thì cười mãn nguyện.
“Thần cũng sẽ chết, ngươi không biết sao?”
“Ta giờ chỉ là, công thành, nên cũng nên lui.”
Ta nhìn chằm chằm vào mắt hắn, còn hắn thì vẫn nhìn ta mà mỉm cười như trước.
Thời gian từng phút từng phút trôi qua đôi mắt hắn cũng từng chút từng chút trở nên đục ngầu hơn.
Ta bỏ đi trong tức giận.
Nhưng đến cửa Ma Uyên lại không nhịn được.
“Ngươi đợi đó, đừng có chết.”
Hưu Chỉ, ngươi đừng hòng lừa ta.
10
Thần thì vẫn sẽ chết, lời của Hưu Chỉ không phải dối trá.
Trước bọn ta, đã có bảy vị thần ngã xuống.
Sau khi thần minh hoàn thành sứ mệnh, liền mất đi ý nghĩa tồn tại.
Tự nhiên mà chết đi.
Nay thế gian chỉ còn lại ta và Hưu Chỉ.
Nhưng Ma Uyên cần có thần trấn giữ, Thiên Ngoại Thiên cần thần lực duy trì.
Ta và Hưu Chỉ, thiếu một cũng không được.
Hắn sẽ không chết, nhưng cũng không thể khá hơn.
Chỉ có thể dùng thân xác tàn tạ này canh giữ Ma Uyên tối tăm không thấy ánh sáng.
Không chết, không tiêu vong, bị năm tháng mài mòn.
Nghĩ đến cảnh tượng đó, bước chân ta lại càng vội vã.
Chỉ mong Hạ Lăng Tuyết vẫn chưa chết.
Trước khi ta hạ phàm lần này, Hưu Chỉ đã lén nhét vào ngực ta một con dao găm chứa thần lực, lúc ta không để ý.
Sau đó còn không quên báo mộng, dặn dò cách dùng:
“Lần này xuống phàm giới, ngươi sẽ chịu nhiều khổ sở.
Nếu đến lúc nguy kịch, có thể dùng dao găm rạch cổ tay, tinh huyết sẽ tự động chữa lành thân thể, giúp ngươi đỡ đau đớn.”
Hắn giữ lại một giọt tinh huyết duy trì thần thức, chín giọt còn lại đều cho ta.
Nhưng cuối cùng, giọt tinh huyết ấy vẫn bị hắn dùng mất phân nửa, hóa thành một con thỏ trắng—là loài ta từng yêu thích nhất—để ở bên ta mỗi đêm ta khóc vì Tang Tiềm.
Bầu bạn ta vượt qua quãng thời gian khổ sở nhất.
Ngay khi rời Ma Uyên, trong chớp mắt, ta đã đến phòng của Hạ Lăng Tuyết.
Nhưng không thấy bóng dáng nàng đâu.
Nghĩ đi nghĩ lại, ta xoay người bay về một hướng khác.
Trong thiên lao, tiếng gào thét bị cấm chế ngăn lại, chỉ còn thấy vũng máu dưới đất.
“A Tiềm! Tang Tiềm! Ngươi không thể đối xử với ta như vậy!”
Hạ Lăng Tuyết mình mặc y phục trắng, đã bị máu nhuộm đỏ, ánh mắt hoảng sợ nhìn con dao găm cách mặt mình chưa đến một tấc.
Nàng khản giọng hét to, nhưng không ai nghe thấy.
Tang Tiềm trong mắt đầy vẻ thỏa mãn.
Hắn chỉ nghĩ đến việc sẽ lột mảnh da này giao cho Yên Yên, là đã run rẩy vì sung sướng.
Hắn si mê nhìn gương mặt được chính mình nuôi lớn từ bé, lưỡi dao lần lượt lướt qua hàng mi cong, sống mũi thanh tú, đôi môi hồng hào…
Nhưng khi nhớ lại chuyện năm xưa Hạ Lăng Tuyết lừa hắn tự tay lột mảnh da đó, hắn liền giận dữ, ánh mắt co rút, một dao đâm thẳng vào bụng nàng.
“Aaa!”
Tang Tiềm thỏa mãn lắng nghe tiếng thét vang vọng trong lao ngục, lòng cảm thấy khoan khoái.
Hắn vì Yên Yên mà báo được thù rồi.
Khi ta bước vào, chính là chứng kiến cảnh tượng đó.
Hạ Lăng Tuyết đã bị tra tấn chỉ còn thoi thóp hơi tàn, còn Tang Tiềm thì đã nhập ma, rơi vào ảo cảnh.
Ta phất tay trói chặt hắn lại, dùng thần lực kéo giữ lại hơi tàn của Hạ Lăng Tuyết.
Nàng mơ màng tỉnh lại, lập tức gào lên cầu cứu:
“Cứu ta! Cứu ta! Hắn điên rồi, hắn muốn giết ta!”
Ta thấy nàng ồn ào, liền dùng một đạo cấm chế bịt miệng nàng lại.
Sau đó lấy dao găm trên người Tang Tiềm—là dao của ta—tiến đến trước mặt Hạ Lăng Tuyết, vén tay áo nàng, để lộ cổ tay.
Cũng may Tang Tiềm vẫn giữ mọi thứ thuộc về ta, bằng không ta lại phải tốn công đi tìm con dao này.
Hạ Lăng Tuyết thấy ta cầm dao rạch lên cổ tay nàng, mắt trợn to sợ hãi, trong miệng phát ra tiếng ú ớ mơ hồ.
Dao chém, máu rơi.
Không tới một khắc, chín giọt tinh huyết đã quay trở lại cơ thể ta.
Mà Hạ Lăng Tuyết—nhờ vào chín giọt tinh huyết ấy mới duy trì được dung mạo—ngay lập tức biến thành một bà lão gần trăm tuổi.
Nàng lăn lộn dưới đất đau đớn gào khóc.
Thần lực tiêu tán, mọi thống khổ trước kia sẽ gấp trăm ngàn lần quay về.
Không lâu nữa, nàng sẽ bị sống sờ sờ đau chết.
Trước khi rời đi, ta nhìn Tang Tiềm còn đang bị nhốt trong ma niệm.
Kết cục của hắn, đã rõ ràng.
Nếu không bị ma khí làm nổ thân thể thì cũng sẽ vĩnh viễn bị trói trong chấp niệm kia.
Tất cả, ta không quan tâm.
Câu chuyện giữa ta và hắn, đã sớm kết thúc khi ta nhảy xuống từ đài ngắm sao.
[Đoạn kết]
Ta cãi nhau với Hưu Chỉ trong Ma Uyên suốt mấy ngày.
Đến khi khuôn mặt xấu xí của hắn hoàn toàn tan biến, ta một cước đá hắn về lại Thiên Ngoại Thiên.
Hắn đã canh giữ chốn này lâu như thế rồi.
Giờ đến lượt ta.
Chỉ là lần trước gác Ma Uyên, hình như không khổ sở đến vậy.
Ta và Hưu Chỉ, mỗi người giữ một vùng đất.
Không biết đến bao giờ mới gọi là hoàn thành sứ mệnh, mới có thể biến mất.
“Nghĩ gì đấy? Giống hệt một kẻ ngốc u sầu vậy.”
Tay ta không ngừng, nhấc tảng đá bên cạnh đập thẳng tới.
“Không nói chuyện thì ai bảo ngươi là câm chứ?!”
Hưu Chỉ vừa né vừa cười toe toét, sau đó giơ gói đồ ăn lên:
“Vịt quay vừa mới nướng, không ăn thì ta mang về đấy?”
Đáng ghét thật!
Tuy ngoài miệng thì mắng, nhưng mặt ta đã cười nịnh nọt cực nhanh:
“Hưu Chỉ! Ta biết ngươi tốt với ta nhất mà~”
Hưu Chỉ mặt đỏ phừng, ấp a ấp úng đưa vịt quay cho ta.
“Đồ tham ăn… tiểu tham tiền…”
Ta vừa gặm đùi vịt béo ngậy vừa mặt dày đề nghị:
“Lần sau có thể mang thêm tiểu long bao nhân cua được không? Ta còn muốn ăn, còn có bún bò tri phủ, bánh trung thu trứng muối Phi huyện, móng giò Lâm huyện…”
“Không mang!”
“Lặp lại lần nữa!”
“Mang! Mang hết! Đừng cắn ta! Ngươi là chó à?!”
HẾT