Chương 2 - Hồi Ức Thiên Lao

🔥 Mời bạn theo dõi page Gợi Ý Truyện Zhihu để đọc sớm nhất các truyện mới nhất!

Nhưng đổi lại mỗi lần đều chỉ là câu “Nàng có thể hiểu chuyện một chút không?”

Thế nhưng trước đây ta cũng chẳng hiểu chuyện như thế, hắn lại thấy ta đáng yêu.

Không ai lên tiếng, ngay cả không khí cũng lạnh xuống.

Một lúc lâu sau, cửa bị thị vệ gõ.

“Tôn thượng, Hạ phu nhân lại ho ra máu rồi.”

Tay đang cầm bút của Tang Tiềm siết chặt thêm vài phần, hắn nghiêng đầu nhìn ta, giọng mang theo mệnh lệnh:

“Nàng theo ta qua đó.”

Ta lắc đầu, “Tang Tiềm, ta không còn tinh huyết nữa.”

Hắn lại không tin, một tay kéo phắt ta xuống giường, quát khẽ:

“Nàng có thể hiểu chuyện một chút không? Đó là sư nương của ta.”

Cảm xúc bị đè nén quá lâu bùng nổ trong khoảnh khắc ấy, ta nắm chặt lòng bàn tay, hét vào mặt hắn:

“Rốt cuộc nàng ta là sư nương của chàng, hay… là người chàng yêu?”

Hạ Lăng Tuyết là sư nương của Tang Tiềm, ban đầu ta chưa từng nghi ngờ điều này.

Nhưng sau đó ta dần nhận ra, hình như… không phải vậy.

Tang Tiềm chỉ vì một câu nàng ta không thích mai hoa, liền san bằng cả ngọn núi từng được hắn trồng đầy mai hoa dành cho ta.

Hắn nhớ từng câu vô ý nàng ta nói.

Sợ nàng ta chịu lạnh, đêm nào cũng dùng thân nhiệt ủ ấm giường cho nàng.

Lần đầu Hạ Lăng Tuyết nhảy xuống Ma Khố, hắn không hề do dự lao theo ngay lập tức.

Ta không thể tiếp tục tự lừa dối chính mình nữa.

Sắc mặt Tang Tiềm đen như than, lực hắn bóp lấy tay ta mạnh đến mức tưởng như xương sắp vỡ.

“Mông Ngôn, nàng dám bôi nhọ Lăng Tuyết như thế?”

Đến lúc này rồi, hắn vẫn nhớ phải bảo vệ danh tiếng cho Hạ Lăng Tuyết.

Nước mắt ta rơi xuống, nhỏ lên những vết sẹo, đau đến tận xương tuỷ.

Hai chúng ta giằng co, cho đến khi một giọng nói trong trẻo lạnh lẽo vang lên.

“A Tiềm, ta nên rời khỏi đây thôi, Yên Yên trước sau gì cũng không dung ta.”

Hạ Lăng Tuyết vịn cửa đứng đó, đôi mắt đẹp phủ sương mù, như muốn khóc lại như nhẫn nhịn, khiến người ta không khỏi thương xót.

Nàng ta đội lên khuôn mặt thuộc về ta, trên người nàng, từng tấc da thịt đều là từ ta mà đoạt lấy.

Thế nhưng lại lúc nào cũng tỏ ra uất ức yếu mềm.

Ta nhíu mày, định mở miệng nói gì đó thì bị tiếng hét đột ngột của nàng ta cắt ngang.

Tang Tiềm lập tức ôm chặt lấy nàng, hai tay dịu dàng vỗ lên lưng nàng trấn an.

Ánh mắt hắn nhìn ta thì nhăn mày quát lớn:

“Nàng xem bộ dạng quỷ quái người không ra người quỷ không ra quỷ này của mình xem!”

Ta hoang mang nhìn sang đồng kính bên cạnh, cũng bị chính hình dạng của mình dọa đến sững người.

Khóe miệng không biết từ lúc nào đã bị xé rách, da thịt nứt nẻ mục nát, tròng mắt đầy tia máu.

Giống như một ác quỷ bò lên từ địa ngục.

Giọt tinh huyết cuối cùng bị Tang Tiềm lấy đi, yêu lực của ta hiện tại ngay cả một lớp ngụy trang đơn giản cũng không duy trì nổi.

Ta hoảng hốt quay lưng đi, không muốn ai nhìn thấy ta lúc này.

Nhưng hắn hoàn toàn chẳng để ý sự thất thố của ta, chỉ tập trung ôm lấy Hạ Lăng Tuyết đang nức nở trong lòng.

“Được rồi, đừng sợ, đừng sợ nữa, sau này ta sẽ không để nàng ấy xuất hiện trước mặt nàng nữa được không?”

Hạ Lăng Tuyết nũng nịu đấm vào ngực hắn: “Yên Yên là thê tử của chàng, cũng là hậu bối của ta, ngẩng đầu không thấy cúi đầu cũng gặp.”

“Không sao, nếu sư nương không muốn thấy nàng ta, ta sẽ để nàng ấy đừng bước chân ra khỏi cửa nữa.”

Giọng hai người mỗi lúc một xa, cho đến khi không còn nghe thấy, ta mới chậm rãi ngã xuống giường.

3

Lúc này, Tiểu Bạch – người vẫn luôn thò đầu nhìn lén ngoài cửa – lén lút chui vào trong.

Nó là người bạn duy nhất của ta ở phàm giới.

Ta theo bản năng muốn trốn đi, nhưng vẫn bị nó nhìn thấy bộ dạng hiện tại.

Nó đứng yên tại chỗ rất lâu, bỗng nhiên “oa” một tiếng òa khóc.

Vừa khóc vừa nhào tới kéo tay ta đang che mặt ra, nước mắt nước mũi lau đầy lên người ta.

“Hu hu hu, Yên Yên sao ngươi lại thành ra thế này rồi, xấu quá…”

“Ngươi rõ ràng là người yêu cái đẹp nhất mà…”

Ta âm thầm thở dài, nhưng vẫn chỉ có thể nhẹ nhàng vuốt ve khuôn mặt nó, mỉm cười nói rằng mình không sao.

Lòng bàn tay bỗng truyền đến cảm giác ấm áp, cúi đầu nhìn xuống, Tiểu Bạch đã đặt yêu đan của nó vào trong tay ta.

“Yên Yên, từ giờ ngươi bảo vệ ta nhé.”

Ta không đấu lại nó, bị nó nhét yêu đan vào miệng một cách cứng rắn.

Linh phủ khô cạn lập tức được tưới mát, gương mặt cũng nhanh chóng trở lại như cũ.

Ta ôm lấy Tiểu Bạch đã hóa thành nguyên hình, chợt nhớ trong một hang động nào đó còn có một viên tu nguyên đan ta từng luyện.

Nhưng còn chưa kịp bước ra khỏi ngưỡng cửa, liền bị một luồng yêu lực cường đại đánh bật trở về.

Ta sững sờ hồi lâu, cuối cùng nhớ ra lời Tang Tiềm từng nói: “Sẽ không để nàng ra khỏi phòng nữa.”

Phòng bị hắn hạ cấm chế, ta bị giam lỏng trong này.

Ta ôm Tiểu Bạch trở lại giường trong im lặng, lại lấy tờ da trâu ra, từng dòng từng dòng gạch bỏ những kế hoạch đã định.

Lại thêm vào một dòng mới: Dẫn Tiểu Bạch lên Thiên Ngoại Thiên.

Tiểu Bạch nhảy lên đầu gối ta, hỏi: “Cái này là gì vậy?”

Ta nhìn tờ da trâu, suy nghĩ cũng trôi dạt xa xăm.

Trong ngàn năm cùng Tang Tiềm rong ruổi thiên hạ, chúng ta gần như đã đi qua khắp phàm giới.

Nhưng mỗi lần đều là trên đường giao chiến chinh phạt, chưa từng có thời gian để nếm thử món ngon nơi đó.

Khi ấy hắn nói, đợi khi hắn trở thành vạn yêu chi chủ, chúng ta sẽ thành thân.

Hắn sẽ cùng ta đi thưởng thức mỹ thực nhân gian, ngắm nhìn phong cảnh bốn phương.

Sau đó, Hạ Lăng Tuyết đến.

Hắn dường như chỉ sau một đêm đã quên sạch những chuyện giữa chúng ta, chỉ để lại cho ta một lời hứa “tương lai sẽ là yêu chủ phu nhân”.

Ta vuốt ve đầu Tiểu Bạch, nụ cười nhạt nhòa:

“Đây là chín việc ta muốn làm trước khi rời đi.”

Chỉ là không ngờ bây giờ lại bị giam lỏng ở đây, một việc cũng không thể làm được.

Nhưng cũng không sao, ít nhất việc cuối cùng ta vẫn có thể hoàn thành, sư phụ nhất định sẽ thích Tiểu Bạch.

Gió đêm lùa vào màn trướng, không biết từ lúc nào ta đã thiếp đi.

Lúc mơ mơ màng màng, ta cảm thấy cánh tay nhẹ đi một chút.

Đưa tay sờ thử, chỉ sờ được một chút hơi ấm còn sót lại.

Sáng hôm sau, cửa lớn mở toang, Tiểu Bạch đã không thấy đâu.

Chắc là ra ngoài chơi rồi, ta thầm nghĩ, Tiểu Bạch vốn là đứa ham chơi.

Nhưng chẳng hiểu sao trong lòng cứ thấy bực bội.

Báo cáo Nếu phát hiện thiếu chương hoặc bất kỳ vấn đề nào, hãy phản hồi cho tôi! :)