Chương 6 - Hồi Ức Đau Thương Từ Người Bạn Thân
Ngay cả tôi cũng bất ngờ vì sự thẳng thắn của mình.
Có lẽ là do hai năm sống tự do bên ngoài, gặp đủ người, trải qua đủ chuyện, tính cách tôi cũng dần thay đổi.
Trước đây, khi đối mặt với bà, tôi lúc nào cũng cúi đầu vâng lời, không dám cãi nửa câu.
Bà nói gì tôi cũng răm rắp làm theo — vì chỉ có như vậy tôi mới được sống yên ổn.
Bởi vì anh trai từng nói với tôi rằng: mẹ chỉ là “miệng dao tim đậu hũ” thôi.
Nhưng bố đã không thương tôi nữa rồi…
Tôi không muốn mẹ cũng ghét bỏ tôi thêm.
Nhưng dù tôi có ngoan ngoãn nghe lời thế nào, mẹ vẫn cứ âm thầm giở trò với tôi sau lưng.
Thế mà tôi phát hiện, giờ mà đối đầu thẳng với bà thì không khí lại… dễ thở hơn rất nhiều.
“Được lắm, nuôi mèo nuôi chó bao năm còn có tình cảm, nuôi mày lớn thế này mà mày lại bảo sống chung với tao thấy mệt? Mày đúng là đồ vong ơn bội nghĩa!”
“Vâng vâng vâng, con là đồ vong ơn. Nhưng không phải mẹ bảo con đi kiếm bạn trai sao? Con nghĩ mẹ cũng chẳng muốn thấy mặt con suốt ngày đâu.”
“Kiếm thì kiếm, chứ mày với A Vực không thân chắc? Nó quen biết bao nhiêu trai đẹp, bảo nó lọc cho mày vài anh xem sao.”
“…”
Tôi bất giác nhớ đến Diệp Thịnh Hoài, trong đầu hiện lên hình ảnh anh đỏ mặt say mèm, ánh mắt mơ màng.
“Trong lòng có ai rồi hả? Sao mặt đỏ thế kia.”
Mẹ lên tiếng đúng lúc, kéo tôi ra khỏi dòng suy nghĩ không đứng đắn.
“Không có… nóng quá thôi.”
Tôi vội rót một ly nước đá, ép mình đừng nghĩ về anh nữa.
Lần sau gặp lại Diệp Thịnh Hoài là khi tôi đến tìm Tôn Vũ để bàn chuyện nhạc cho buổi biểu diễn.
Cậu ta bận đến mức chân không chạm đất, chẳng có thời gian ra ngoài gặp tôi, nên tôi đành đến thẳng công ty cậu ấy.
Vừa đến cửa công ty thì thấy xe tài xế của Diệp Thịnh Hoài cũng đậu ở đó.
Tôi còn chưa kịp phản ứng thì anh đã xuất hiện ngay trước mặt.
Đằng sau anh là trợ lý, trông có vẻ đang đến bàn chuyện hợp tác.
Anh cúi mắt liếc tôi một cái, rồi nhanh chóng thu lại ánh nhìn, mặt lạnh tanh đi thẳng lên lầu.
Lát sau, Tôn Vũ nhắn tin:
“Tổng Diệp đến rồi, tôi phải vào họp trước. Cậu vào phòng tôi ngồi đợi nhé.”
Tôi vào văn phòng Tôn Vũ mới phát hiện… bên cạnh chính là phòng họp.
Qua lớp kính trong suốt, tôi và Diệp Thịnh Hoài đối mặt nhìn nhau mất một lúc lâu.
Tôi vội quay đi, bước tới cửa sổ lớn nhìn ra ngoài cho đỡ gượng.
Nhưng chưa được bao lâu, tôi lại không nhịn được mà quay đầu lại.
Và đúng lúc đó, bắt gặp ánh mắt lạnh lẽo của anh đang dán chặt vào tôi.
Gáy tôi nổi hết cả da gà, rùng mình vài cái.
Diệp Thịnh Hoài ngồi dựa vào ghế, dáng vẻ lười nhác, ngón tay thon dài cầm cây bút ghi chú, hờ hững nhìn màn hình báo cáo, thỉnh thoảng lại liếc sang phía tôi với ánh mắt lạnh buốt như muốn xuyên thủng lớp kính.
… Như thể tôi nợ anh mấy trăm triệu vậy.
Sau bốn mươi phút như ngồi trên đống lửa, buổi họp cuối cùng cũng kết thúc.
Thấy Tôn Vũ cười tươi như vừa được giải thoát, chắc là đàm phán thành công rồi.
Cậu ta vừa đi về phía tôi vừa nói:
“Cuối cùng cũng ký được hợp đồng với nhà họ Diệp. Hóa ra Tổng Diệp cũng không khó chiều như đồn đại!”
Tôi đang định mở miệng chúc mừng thì thấy Diệp Thịnh Hoài theo sát phía sau, lập tức nghẹn lời.
“Tập chương trình thì cứ theo đúng bản phối ban đầu nhé. Dạo này tôi tăng ca nhiều quá, cổ họng hơi có vấn đề, chắc không lên nổi nốt cao, cậu hạ tông đệm đàn xuống giúp tôi.”
“À đúng rồi, tôi mới tặng hai vé cho Tổng Diệp, mời anh ấy và bạn gái đến xem luôn.”
“Khụ khụ…”
Tôi ho nhẹ hai tiếng, dùng ánh mắt ra hiệu cậu ta nhìn phía sau.
Tôn Vũ quay đầu lại, thấy Diệp Thịnh Hoài đang đứng trầm ngâm như tượng, giật mình suýt hét lên.
“Ôi, T-Tổng Diệp, anh… sao lại theo sau ạ? Hợp đồng còn chỗ nào chưa rõ à…”
“Tôi tìm cô ấy.”
Diệp Thịnh Hoài lạnh giọng ngắt lời, lướt qua Tôn Vũ, nhìn tôi với ánh mắt như muốn nghiền nát.
“Vậy… hai người cứ nói chuyện… cứ nói chuyện…”
Tôn Vũ nhìn tôi đầy ngầm hiểu, tôi gật đầu nhẹ.
Thà nói rõ một lần còn hơn cứ trốn tránh.
Cứ kéo dài thế này chỉ khiến mọi chuyện kết thúc mập mờ.
Tôn Vũ lập tức kéo rèm che kín văn phòng, lặng lẽ rút lui và đóng cửa lại.
7
“Dạo này em sống ổn chứ?”
Anh cầm hộp kẹo ngậm trị khàn tiếng trên bàn của Tôn Vũ lên nghịch, Tôn Vũ bảo gần đây cổ họng cậu ta hơi khàn, lúc nãy tôi tiện đường ghé hiệu thuốc mua cho mấy hộp.
“Em sống cũng ổn.”
“Nhưng anh thì không.”
Anh cúi đầu tháo lớp bao bì, lấy ra gói bọc vàng bên trong.
“Em chặn anh suốt thời gian qua anh cứ nghĩ mãi không biết mình sai ở đâu, khiến em hiểu lầm điều gì…”
“Hay là… tất cả chỉ là ảo giác của anh? Hai năm trước em nằm trong vòng tay anh nói thích anh, chỉ là giấc mơ của riêng anh thôi sao?”
“Đêm đó anh hỏi đi hỏi lại, xác nhận hết lần này đến lần khác. Anh hỏi em có thực sự thích anh không, em đều gật đầu.”
“Vậy tại sao… khi anh tìm đến em, em lại lặng lẽ bỏ đi không lời từ biệt?”
“Em…”
Tôi siết lấy vạt áo, không biết phải bắt đầu giải thích từ đâu. Cũng chẳng biết phải trốn tránh thế nào cho trọn.