Chương 2 - Hồi Ức Đau Thương Từ Người Bạn Thân
Tôi từng len lén trốn trong góc nhìn anh.
Lén viết tên anh lên sách vở, trong cả những giấc mơ.
Lén nhìn anh rồi tự lẩm bẩm trong lòng: “Tôi thích anh.”
Như thể dùng một cách chẳng ai hay biết để tuyên bố lòng mình.
Anh là bạn thân của anh trai tôi, cũng là người duy nhất từng quan tâm đến tôi ngoài anh ấy.
Xuất thân của tôi chẳng mấy vẻ vang.
Tôi và anh trai là anh em cùng cha khác mẹ.
Tôi là con riêng, mẹ ruột sớm đã bặt vô âm tín.
Trong căn nhà này, cha tôi trọng nam khinh nữ, chưa từng yêu thương tôi.
Mẹ kế thì càng không ưa nổi đứa con gái là kết quả của một mối tình vụng trộm, càng nhìn càng ghét bỏ.
Thử nghĩ mà xem, trong giới này, tôi là người ai gặp cũng muốn tránh.
Lần đầu tiên tôi gặp Diệp Thịnh Hoài là ở hậu trường sau buổi biểu diễn piano solo của anh trai.
Tôi cầm áo vest của anh đứng đợi anh nhận giải, thì anh bước đến bắt chuyện với tôi.
Khi ấy anh cao hơn tôi cả một cái đầu, tràn đầy sức sống của tuổi sinh viên, mái tóc vàng hoe nhuộm đầy nét phản nghịch.
Anh cười rạng rỡ, ánh mắt sáng ngời, lời nói thẳng thắn, giọng nói vui tươi:
“Cũng thích piano à?”
Người ra vào sân khấu vội vã, vậy mà chỉ có anh là nhìn thấu tâm tư tôi.
Đúng vậy, tôi đứng bên cánh gà nhìn anh trai giơ cao chiếc cúp mà ngưỡng mộ đến phát run.
Nhưng với tôi, học piano là điều xa xỉ.
Trong nhà, có thể sống yên ổn đã là may mắn lắm rồi.
Tôi ngước mắt nhìn anh kinh ngạc, bắt gặp ánh mắt đang mỉm cười ấy đang nhìn lại tôi.
Bảo là không rung động thì là nói dối.
Trước đó, tôi chỉ biết anh là bạn thân của anh trai, là người thừa kế duy nhất của nhà họ Diệp, là thiên tài kinh doanh trẻ tuổi…
Sau lần đó, anh trở thành “ánh trăng sáng” mà tuổi trẻ tôi mãi chẳng thể chạm tới.
Hôm ấy, anh giật chiếc cúp từ tay anh trai tôi nhét vào tay tôi, khoác vai anh trai tôi, cúi đầu cười nói:
“Này, tay của Tiểu Nhu dài và thanh mảnh thế kia, cảm âm cũng tốt, cho nó thử xem sao?”
Buổi hòa nhạc kết thúc, cả hội trường chỉ còn lại ba người chúng tôi.
Cứ như giấc mơ vậy.
Tôi ngồi trước cây đàn piano mà mình ngày đêm ao ước.
Trước mặt bọn họ, tôi đàn một đoạn “Lời cầu nguyện của thiếu nữ”.
Bản nhạc ấy tôi đã nhìn qua trong sách nhạc biết bao lần, hôm nay tay tôi cuối cùng cũng được chạm vào phím đàn — ngón tay nhẹ như lông vũ, nốt nhạc tuôn ra mềm mại như mây trôi nước chảy.
Anh trai tôi, với hơn mười năm chơi đàn, lập tức nhận ra tôi có thiên phú.
Anh gật đầu hỏi tôi:
“Muốn học thật không?”
Chỉ một chút nữa thôi, tôi đã bật khóc rồi.
Năm ấy tôi học lớp 11, cuối cùng cũng được chọn hướng nghệ thuật trong đợt phân ban.
Piano với anh trai tôi chỉ là một trong những sở thích.
Còn với tôi, đó là giấc mộng cả đời.
Năm tốt nghiệp đại học, tại tiệc sinh nhật của anh trai, Diệp Thịnh Hoài cũng đến.
Anh đã không còn là chàng trai bồng bột năm xưa, mà trở nên trầm tĩnh và chững chạc.
Chỉ cần anh đứng đó thôi, tất cả mọi người đều trở nên mờ nhạt — kể cả anh trai tôi được tô vẽ lộng lẫy trong ngày sinh nhật.
Tôi lén uống rất nhiều rượu, vốn định mượn rượu để lấy can đảm tỏ tình.
Nào ngờ tửu lượng quá tệ, cuối cùng thành ra rượu hỏng việc.
Sáng hôm sau tỉnh dậy, tôi hoảng loạn nhớ lại mọi chuyện, nhưng bên gối đã chẳng còn ai.
Lần sau gặp lại anh, anh vẫn lạnh lùng như cũ, thậm chí trong mắt còn lộ ra vài phần khinh thường.
Tôi xấu hổ không chịu nổi, lập tức xin anh trai cho đi du học để “né giông bão”.
Tôi từng nghĩ rằng, học hành ở một nơi xa lạ có thể làm tôi nguôi ngoai, quên được những chuyện nông nổi đã qua.
Nhưng kết quả hoàn toàn trái ngược.
Khi nghe tin anh đính hôn, tôi như bị rút cạn hồn phách.
Đang ngẩn người nhìn cái bánh kẹp thịt được đưa đến trước mặt, tôi nghe ai đó bên cạnh hỏi:
“Anh Thịnh Hoài, sao anh về rồi?”
3
Tôi không dám ngẩng đầu lên, vội cầm lấy bánh kẹp nhét vào miệng.
Rõ ràng đã ăn no, mà vẫn cảm thấy nếu không cho gì vào miệng thì thấy trống rỗng kỳ lạ.
Tôi ăn rất nhanh, cay xè vì ớt xanh bên trong, nước mắt cứ thế trào ra.
“Nhu Nhu, cậu ăn từ từ thôi, biết là cậu ở nước ngoài không quen đồ ăn Tây rồi mà, từ từ ăn thôi…”
“Lê Nhu.”
Giọng nói của Diệp Thịnh Hoài lạnh lùng, khiến tôi rùng mình.
“Hi, lâu rồi không gặp, anh Thịnh Hoài.”
Tôi chậm rãi ngẩng đầu, thấy anh đang đứng tựa vào khung cửa nhìn tôi. Không còn cách nào khác, tôi đành chào hỏi trước.
Tôi không dám tưởng tượng bản thân lúc này trông thảm hại đến mức nào.
“Ăn ngon miệng. Tôi có việc, xin phép rời trước.”
Anh không nán lại lâu, rời khỏi phòng tiệc.