Chương 5 - Hồi Sinh Để Tìm Lại Tiền Dưỡng Lão

Lúc đó, thằng ba vừa mới chính thức đi làm sau khi tốt nghiệp đại học, còn thằng cả và thằng hai thì cũng chỉ mới đi làm được vài năm.

Hôm sinh nhật tuổi 50 của tôi, ba anh em nó bí mật rủ nhau, nói muốn tặng tôi một món quà đặc biệt.

Khi biết món quà là: mỗi người hàng tháng gửi vào thẻ dưỡng lão của tôi 5 ngàn, tôi xúc động đến rơi nước mắt, rồi lập tức muốn từ chối.

Dù cả ba đứa đều là sinh viên ưu tú, đi làm lương cũng khá, nhưng nhà tôi là gia đình đơn thân, tôi biết tụi nó còn rất nhiều gánh nặng phía trước — mua nhà, mua xe, cưới vợ… cái nào cũng tốn kém.

Tôi làm mẹ, dù không giúp được gì, cũng không thể trở thành gánh nặng.

Thế nên tôi đã thẳng thừng từ chối đề nghị ấy.

Nhưng ba đứa con tôi, mắt sáng rực, kéo tay tôi không cho từ chối:

“mẹ, tụi con biết mẹ lo cái gì. Nhưng mẹ đã cực khổ cả đời rồi, giờ nên hưởng phúc đi. Ba anh em tụi con nuôi mẹ không nổi chắc?”

“Từ nay mẹ chính là ‘động vật cần bảo tồn trọng điểm’ của nhà mình! Ba thằng đàn ông to xác mà không nuôi nổi một người mẹ, chẳng phải mất mặt lắm sao?”

“Con cam đoan, sẽ khiến mẹ sống hạnh phúc hơn bất kỳ bà cụ nào trên đời này!”

Khoảnh khắc đó, tôi thật sự cảm thấy, những năm tháng cơ cực mình từng trải qua đều xứng đáng.

Chồng mất sớm, người thân bạn bè từng khuyên tôi nên tái giá, bảo rằng một mình nuôi con cực khổ lắm.

Nhưng vì ba đứa nhỏ, tôi đã từ bỏ ý định ấy.

Mỗi khi cảm thấy cô đơn tột cùng, tôi vẫn tự nhủ: mình còn ba đứa con ngoan.

Chiếc thẻ dưỡng lão đó từng là thứ xoa dịu những hoang mang, bất an trong tôi.

Dù đã sống lại một đời, tôi vẫn tin vào tấm lòng con cái — nhưng lòng người, nói đổi là đổi.

Tôi biết, lúc đầu tụi nó thật sự chân thành khi nói muốn gửi tiền cho tôi dưỡng già.

Nhưng sau này, khi tụi nó vì số tiền đó mà vặn vẹo, truy hỏi, nổi giận với tôi — cũng là thật lòng.

Vậy rốt cuộc, tụi nó đổi thay từ khi nào?

Hay là… đây mới chính là bộ mặt thật của chúng?

Chẳng qua tôi vì làm mẹ nên đã bị mù quáng mà không nhìn ra?

Lúc này, người xung quanh ngày càng đông, làn sóng dư luận cũng dần chuyển hướng.

Ba đứa con tôi ngày càng chột dạ, khác hẳn vẻ cứng rắn ban đầu, giờ thì mặt mày lấm lét, chẳng còn đòi tiền nữa.

“mẹ, hay mình chuyển viện đi? Bệnh viện này lộn xộn quá, mẹ nghỉ ngơi cũng không yên.”

“Đúng rồi, phí chuyển viện tụi con lo hết, mẹ đừng lo!”

“Để con tìm chuyên gia đầu ngành cho mẹ mổ, bảo đảm yên tâm!”

Tôi biết thừa — chúng không hề lo cho bệnh tình của tôi.

Bằng chứng là từ đầu tới giờ, chẳng đứa nào hỏi tôi mắc bệnh gì.

Chúng chẳng qua thấy tình thế mất kiểm soát, dư luận dâng cao, nên mới hoảng.

Tôi định từ chối, nhưng đã bị ba đứa mạnh tay lôi dậy, kéo ra khỏi phòng bệnh.

“Buông ra! Tao không đi đâu hết!”

Nhưng bọn nó làm như không nghe thấy, cứ thế lôi tôi đi.

Có vài y tá và người nhà bệnh nhân thấy tôi không cam lòng, định ra can ngăn, nhưng bị ba anh em mắng cho té tát:

“Đây là mẹ tôi, tôi chuyển viện cho mẹ tôi, mắc mớ gì tới mấy người? Lo chuyện bao đồng quá!”

“Cản nữa là tôi trở mặt không nể đâu!”

Tôi bị lôi đi giữa ánh mắt dửng dưng của ba đứa con mình, lòng trào lên một nỗi tuyệt vọng khôn cùng.

Ngay lúc đó — cháu gái tôi hớt hải chạy tới, tay xách một túi to.

Thấy tôi đang bị lôi đi, nó hét lên:

“Mấy người làm gì vậy?!”

Nói rồi, nó xông tới đẩy ba thằng ra, chắn trước mặt tôi, đưa cho tôi một xấp tài liệu:

“Cô, đây là sao kê ngân hàng 10 năm của thẻ dưỡng lão mà cô nhờ cháu in!”

“Bản điện tử cháu đã gửi vào điện thoại của cô rồi, cô xem chưa?”

Tôi cười lạnh:

“Thấy rồi. Nhưng điện thoại bị ba đứa em của cháu đập nát rồi.”

Nói xong, tôi rút từ trong túi ra xấp sao kê dày cộp, “soạt” một tiếng tung thẳng lên không trung.

Tôi từng định cho mọi người xem bản điện tử, vậy mà chúng nó còn thà đập nát điện thoại của tôi chứ nhất quyết không để sự thật bị lộ.

Lần này thì tôi muốn xem xem — bọn chúng còn định cản thế nào nữa!

Từng tờ sao kê như tuyết bay lả tả giữa không trung, rơi xuống khắp nơi, khiến ba đứa con tôi dù có muốn ngăn cũng đã quá muộn.

Mọi người xung quanh lập tức đổ dồn ánh mắt về đống giấy rơi vãi khắp sàn.

Một vài người mắt tinh nhanh chóng nhận ra điểm bất thường:

“Ủa khoan, sao toàn bộ khoản tiền gửi vào và khoản rút ra đều là cùng một người vậy? Đây là ‘gửi góp rồi rút trọn gói’ à?”

ĐỌC TIẾP :

Báo cáo