Chương 1 - Hồi Sinh Để Tìm Lại Tiền Dưỡng Lão
Ba đứa con trai học giỏi nói sẽ góp tiền lập quỹ dưỡng lão cho tôi, mỗi tháng mỗi đứa góp 5 ngàn.
“mẹ à, mẹ vất vả cả đời rồi, giờ nên hưởng phúc thôi!”
Kiếp trước tôi cảm động đến rơi nước mắt, cứ ngỡ mình cuối cùng cũng có phúc.
Cho đến mười năm sau, khi bị chẩn đoán ung thư, tôi phát hiện thẻ dưỡng lão kia thậm chí không rút nổi 5 ngàn tiền đặt cọc.
Ngay sau đó, thằng cả gọi điện nói mua nhà thiếu 20 ngàn, muốn lấy tạm tiền dưỡng lão của tôi.
Thằng hai thì dắt vợ con đến bệnh viện, chẳng thèm hỏi han bệnh tình của tôi, mở miệng ra là xin 10 ngàn để cho cháu đi trại hè quốc tế.
Thằng ba cũng không chịu thua kém, muốn tôi bỏ ra 8 ngàn để hỗ trợ nó mua xe mới.
Biết trong thẻ chẳng còn đồng nào, ba anh em lập tức nổi đóa.
“Ba anh em tụi con mỗi tháng góp 5 ngàn, mười năm là 180 ngàn, mẹ nói không có tiền? Sao có thể chứ!”
Để moi ra tung tích tiền dưỡng lão, bọn họ huy động cả họ hàng bạn bè ép hỏi tôi, thậm chí còn gán cho tôi tội “già mà không ra dáng”.
Không chịu nổi áp lực tinh thần, tôi trượt chân ngã từ cầu thang xuống, tắt thở tại chỗ.
Lúc mở mắt ra, tôi đã quay lại đúng ngày đóng tiền tạm ứng viện phí.
……
“Người nhà của Lâm Tú Phương? Mời đến tầng 1 nộp tiền tạm ứng viện phí.”
Nghe thấy giọng của y tá, tôi giật bắn cả người, theo phản xạ siết chặt thẻ dưỡng lão trong tay.
Nhưng lần này, tôi không quẹt thẻ, mà lập tức gọi điện cầu cứu người bạn thân từ xa ngàn dặm.
Ngay sau đó, điện thoại reo lên — là thằng cả, Trần Kiến Quốc.
Giọng nó gấp gáp:
“mẹ ơi, con coi được một căn nhà gần trường học, vị trí cực đẹp, cọc cũng đã đặt rồi, giờ chỉ thiếu 20 ngàn!”
“Dù sao tiền trong thẻ dưỡng lão của mẹ cũng để không, mẹ cho con mượn xoay tạm một chút, được không?”
Nghe câu nói quen thuộc ấy, tôi mới nhận ra — mình thực sự đã trọng sinh rồi.
Kiếp trước, sau khi nuôi ba thằng con thành người, có công ăn việc làm tử tế, bọn nó đột nhiên bàn nhau lập quỹ dưỡng lão cho tôi.
“mẹ, ba mất sớm, mẹ một mình nuôi tụi con lớn lên chẳng dễ gì, tụi con đều nhớ hết.”
“Giờ tụi con đi làm rồi, mẹ nên nghỉ ngơi hưởng phúc.”
“Sau này, ba anh em tụi con sẽ mỗi tháng chuyển 5 ngàn vào thẻ dưỡng lão, lập quỹ cho mẹ, được chứ?”
Từ đó trở đi, suốt mười năm, tháng nào tôi cũng nhận được ba tin nhắn ngân hàng, không thiếu một đồng, đúng 5 ngàn, đều đặn đổ vào thẻ dưỡng lão.
Chiếc thẻ ấy, là chỗ dựa tinh thần, là sự đảm bảo tuổi già của tôi.
Hàng xóm ai cũng khen tôi có phúc, khổ tận cam lai.
Ai ngờ, ác mộng của tôi cũng bắt đầu từ chính chiếc thẻ ấy.
Hôm đó đến bệnh viện đóng viện phí, tôi mới biết thẻ không rút nổi nổi mấy ngàn đặt cọc, đầu óc tôi trống rỗng, liền gọi cho thằng cả.
Không ngờ, nó chẳng hề quan tâm, còn quát mắng tôi như tát nước:
“Ba anh em tụi con mỗi tháng đều đặn chuyển 5 ngàn, mười năm là 180 ngàn, sao lại không có tiền!”
“mẹ đừng giả vờ hồ đồ, tiền đó là để mẹ dưỡng già, không phải tiêu bậy tiêu bạ đâu!”
“Chuyển tiền mau lên, 20 ngàn, không thiếu một đồng, bên đây con còn đang chờ ký hợp đồng!”
Tiền dưỡng lão bốc hơi khiến tôi vừa nghi hoặc vừa tủi thân.
Tôi biết tụi nó đi làm vất vả, nên suốt mười năm nay, đến cái áo mới tôi cũng phải đắn đo nửa ngày mới dám mua.
Làm sao tôi có thể tiêu xài bậy bạ số tiền đó?
Nhưng chưa kịp lên tiếng, thằng hai thằng ba đã hối hả đến bệnh viện.
Tôi cứ tưởng bọn nó đến thăm tôi, trả tiền phẫu thuật.
Ai dè, thằng hai mở miệng là xin 10 ngàn để cho con trai học cấp hai đi trại hè nước ngoài:
“mẹ, Hạo Hạo là cháu ruột của mẹ đó, 10 ngàn thì nhiều thật, nhưng mẹ có gần 200 ngàn trong thẻ, bỏ ra một ít cho nó thì có gì quá đáng?”
Còn thằng ba thì nhìn trúng chiếc xe điện đời mới, xin tôi 8 ngàn để mua.
Đến khi biết trong thẻ không có tiền, y như thằng cả, tụi nó cũng trở mặt, lạnh lùng chất vấn tôi.
Nhưng rõ ràng tôi chưa hề động tới một xu nào trong số tiền đó!
Mãi đến khi bị dồn ép tới chết, tôi mới biết được chân tướng chuyện tiền mất.
Nghĩ đến đây, tôi siết chặt nắm tay, suýt nữa đã bóp nát chiếc thẻ dưỡng lão.
Đúng lúc ấy, thằng cả tỏ ra mất kiên nhẫn:
“mẹ, mẹ nghe chưa? Chuyển con 20 ngàn trước, con xoay kịp việc đã…”
Chưa để nó nói hết câu, tôi hít sâu một hơi, lạnh giọng cắt ngang:
“Không có tiền!”