Chương 8 - Hồi Sinh Để Cứu Con
“À suýt quên, nói trước cho anh biết—trong đó còn có Bạch Vi làm bạn cùng phòng, đỡ cô đơn nhỉ?”
Xin lỗi nhé, anh họ.
Kế hoạch anh ủ mưu bao năm, tôi chỉ cần quay về… là phá tan tành.
Ông nội bảo chúng tôi đến biệt phủ nhà họ Giang.
Tôi và Cố Vân Chu định về đón Cố Tinh rồi mới đi, nhưng thư ký đã gọi báo ông nội đã cho người đón thằng bé trước rồi.
Khi chúng tôi đến nơi, chỉ thấy ông nội đang ngồi trong đình nghỉ giữa vườn hoa. Cố Tinh ngồi bên cạnh.
Trên bàn là vài quyển sách, ông vừa lật một trang, vừa nhẹ nhàng giảng giải cho thằng bé nghe.
Từ xa nhìn lại, khung cảnh ấy thật sự rất yên bình và ấm áp.
Tôi chợt nhớ hồi mình còn nhỏ, ông nội cũng từng để tôi ngồi trên đùi, dạy dỗ tôi y như vậy.
Tôi nhẹ nhõm thở ra:
“Tôi biết ngay mà, trong lòng ông nội vẫn luôn có chỗ cho Cố Tinh.”
Cố Vân Chu khẽ mỉm cười, không nói gì.
Thấy chúng tôi đến gần, ông nội ra hiệu cho quản gia đưa Cố Tinh đi trước.
Nhưng Cố Tinh không chịu, lặng lẽ bước đến bên tôi, kéo nhẹ vạt áo tôi, đôi mắt trong như thuỷ tinh cứ ngoan cố nhìn tôi chằm chằm.
Tôi bật cười:
“Không sao đâu, cô chỉ nói chuyện với ông nội một chút thôi, con đi trước nhé?”
Cố Tinh do dự một lúc, cuối cùng cũng buông tay.
Nhưng trước khi rời đi, ánh mắt cậu bé lại lặng lẽ chuyển sang nhìn Cố Vân Chu đang đứng cạnh tôi.
Tôi còn chưa kịp nói gì thì ông nội đã lên tiếng, bảo Cố Vân Chu cũng đi cùng luôn.
Tôi giơ tay định ngăn lại, rồi lại đành hạ xuống, nghiến răng lẩm bẩm:
“Con đi đây…”
Tôi ho khẽ hai tiếng:
“Con nào dám lừa ông, ông làm gì căng dữ vậy…”
Sau khi kể lại sơ lược mọi chuyện cho ông nội nghe, bàn tay già nua của ông nhẹ nhàng đặt lên vai tôi, vỗ vỗ mấy cái.
“Con bé này… về được là tốt rồi.”
Nhưng ngay giây sau, ông bỗng đổi giọng:
“Nói vậy thì năm nay con mới có hai mươi bảy đúng không?”
Tôi khựng lại:
“Chắc vậy… sao thế ông?”
“Cái thằng Cố Vân Chu giờ cũng hơn bốn mươi rồi. Hay là con cân nhắc tìm một người khác đi?”
Tôi im lặng.
Ông nội vẫn chưa chịu thôi:
“Con nghĩ mà xem, tuổi nó lớn rồi, sức khoẻ chắc cũng không còn như xưa. Con còn trẻ, có thể tìm một cậu trai trẻ khác mà cưới, rồi sinh thêm một đứa con nữa…”
Tôi vội cắt lời:
“Con có Cố Tinh là đủ rồi, cũng không định sinh thêm. Mà con đã vắng mặt quá lâu bên cạnh họ, giờ con chỉ muốn bù đắp cho cả Cố Vân Chu và Cố Tinh thôi…”
Ông nội thở dài:
“Cũng được. Nhưng để ông chọn sẵn vài người, lỡ sau này con đổi ý thì còn có phương án.”
Tôi sực nhớ ra một chuyện:
“À, ông nội… Tình trạng tâm lý của Cố Tinh bây giờ không tốt, con muốn ở bên con bé một thời gian để cùng điều trị. Còn chuyện công ty, nhờ ông trông nom giúp tụi con. Đợi sau này thằng bé ổn định rồi tính tiếp.”
Ông khoát tay:
“Biết rồi biết rồi… con nhóc này, về chưa bao lâu đã đẩy việc sang cho ông rồi.”
“Thôi, chắc cũng đến giờ cơm rồi, đi thôi, đừng để người ta chờ.”
Rời khỏi đình, tôi nhìn thấy Cố Tinh đang đứng chờ ở cổng.
Thấy chúng tôi đi tới, đôi mắt thằng bé sáng lên, ánh nhìn như vì sao lấp lánh.
Tôi nắm lấy tay nó, cười dịu dàng:
“Đi nào, đi ăn cơm thôi.”
(Hết truyện