Chương 5 - Hối Muộn

Ta trầm giọng đáp: “Không. Ta sẽ đợi thiên kiếp của mình giáng xuống, rồi tặng thi thể rách nát này làm quà cho họ.”

“Tiện thể hãy giúp ta ngăn chặn cảm giác đau đớn đi.”

7

Trên bầu trời, một đám mây kiếp nạn khổng lồ đang hình thành. Vô số tia sét màu tím như những con rắn đang cuồn cuộn bên trong đám mây. Hệ thống trong đầu liên tục phát thông báo chói tai:

[Ký chủ, kiếp sét sẽ giáng xuống sau ba mươi giây nữa.]

[Huyền U đã phát hiện kiếp sét tại đây, hắn đang vội vàng lao đến!]

[Hắn... hắn đến rồi!]

Ta phủi tay áo, vỗ nhẹ lớp sương rơi trên vai, thản nhiên nói: “Hắn đến cũng tốt thôi.”

“Vừa hay một nhát chém dứt khoát, từ nay chết sống không gặp lại.”

Nói xong, ta mỉm cười nhìn về phía xa, bóng dáng áo đen của hắn dần hiện ra. Hắn đưa tay ra, tay áo rộng bay phấp phới trong cơn gió cuồng loạn dường như muốn cố sức để nắm lấy ta.

Huyền U gào lên: “Mau tránh ra!”

Đồng thời tia sét dữ dội từ trên trời giáng xuống, với uy lực kinh khủng phá nát kết giới ở cửa động Huyền băng, bắn ra vô số tia lửa.

Cả động Huyền băng vang lên một tiếng nổ lớn. Đá tảng lăn xuống tứ tung. Bóng dáng ta bị chìm lấp trong sấm sét, hoàn toàn biến mất khỏi tầm mắt của hắn.

[Ting. Chúc mừng ký chủ thoát ly thành công.]

Không chút cảm xúc, ta nhìn xuống mặt đất nơi có hai bóng dáng khốn khổ. Huyền Lân, kẻ luôn khinh thường phàm nhân giờ quỳ rạp dưới đất, khóc gọi “mẫu thân”, còn Huyền U thì điên cuồng đào bới đống đá vụn, cố gắng tìm ra thi thể của ta.

Bàn tay của hắn run rẩy, một tiên quân cao ngạo, lại sợ hãi đến mức quên cả dùng linh lực. Hai bàn tay trắng trẻo như ngọc, giờ đầy những vết thương do đá nhọn cắt xé.

Cuối cùng Huyền U cũng đào được xác ta ra.

Hơi thở đã dứt, máu chảy từ khóe miệng, nơi trái tim là một vết thủng do sét đánh. Cả thi thể tràn đầy một vẻ đẹp kỳ lạ mà ma mị.

Hệ thống nịnh nọt nói:

[Ký chủ, đây là tạo hình mà ta đặc biệt làm cho nàng đấy, đảm bảo thê lương đến mức khiến người ta không thể rời mắt, thật là đẹp mắt! Hihihi…]

Huyền U nắm lấy bàn tay trắng bệch ấy, áp vào má, thì thầm: “Ta không biết, thật sự không biết... nàng sẽ chết...”

Còn Huyền Lân thì liên tục lay xác ta: “Mẫu thân tỉnh lại đi, chẳng phải người có khả năng bất tử sao? Người mau tỉnh lại đi…”

Ta tự cười chế giễu mình. Làm gì có thân bất tử nào? Chỉ là một người mẹ với một tấm lòng muốn bảo vệ con mình mà thôi.

Ta không ngoái đầu lại, nói với hệ thống: “Đi thôi. Ta phải trở lại phàm trần rồi. Đến lượt ta chứng minh cho cậu thấy, dù không có nam chính, chỉ dựa vào bản thân ta thì ta cũng có thể duy trì thiên đạo ổn định.”

8

Thân thể mới của ta, là hệ thống dùng củ sen tuyết từ Thiên Sơn khắc thành. Ta có thể lại sử dụng linh lực và thi triển các phép chữa lành. Ngoài ra ba năm sống ở phàm trần, ta không ngừng học hỏi y thuật. Có y thuật của Trung Nguyên, có thuật cổ độc của Nam Cương, và cả y học hiện đại mà hệ thống mang từ thế giới của nó, ta quay về với nghề cũ của mình, mở một y quán nơi phàm giới.

Những căn bệnh mà người khác chữa được, ta cũng có thể chữa. Những căn bệnh mà người khác không chữa được, ta cũng có thể chữa. Chẳng bao lâu danh tiếng về y thuật của ta vang xa. Nhiều người vượt ngàn dặm đến thành Phượng Hoàng để tìm ta chữa trị.

Hệ thống nhìn vào bảng điều khiển với chỉ số thiên đạo ổn định, ngạc nhiên thốt lên:

[Thật kỳ lạ, sau khi nàng rời xa Huyền U, chỉ cần mở một y quán ở phàm giới mà chỉ số ổn định lại tăng lên.]