Chương 1 - Hối Muộn
HỐI MUỘN
Tác giả: Tùng Vi
Edit: Dật Lạc
Ngày ta đề nghị hòa ly, con trai ruột mới bảy tuổi nhốt ta vào hầm băng, nó nghịch ngợm nói: “Mẫu thân, người bất tử nên sẽ không chet được đâu.”
Phu quân lạnh lùng nhìn ta: “Thần nữ yếu đuối, nàng ấy cần ta hơn nàng.”
Cả hai bỏ mặc ta lạnh lẽo ở đó để hộ pháp cho thần nữ độ thiên kiếp.
Ta run rẩy trong hầm băng, rất lâu sau mới nghe thấy âm thanh từ hệ thống:
[Chủ nhân, cơ thể mới đã được tái tạo xong. Chỉ cần thân thể này bị phá hủy là nàng sẽ thoát ra. Nàng có muốn tránh xa họ không?]
Ta trầm giọng đáp:
“Không.”
“Ta sẽ đợi thiên kiếp của mình giáng xuống, rồi tặng thi thể rách nát này làm quà cho họ.”
1
Khi Huyền U từ cung thần nữ trở về, ta bình tĩnh đề nghị hòa ly. Hắn không ngẩng đầu, chỉ chăm chú luyện chữ. Huyền U sinh ra với nét mặt thanh lãnh, phong thái tuấn mỹ, chiếc áo mỏng màu xanh đen càng tôn lên dáng vẻ cao gầy.
Dưới ánh nến, khuôn mặt hắn tựa như ánh trăng lạnh dưới nước.
Như một vị tiên quân bước ra từ tranh.
Nhưng tiên quân trong tranh vốn dĩ luôn là kẻ lạnh nhạt, vô tình, không thể nào sưởi ấm được. Ta tưởng hắn không nghe thấy bèn gõ nhẹ lên án thư, lặp lại:
“Huyền U, ta đã nghĩ kỹ, chúng ta vẫn nên hòa ly. Ta không cần chàng cho ta thứ gì, chỉ cần cho ít bạc đưa ta xuống phàm trần là đủ…”
Một giọt mực đen thẫm loang ra trên tờ giấy. Hắn dừng bút, hỏi:
“Nàng lại giận cái gì? Giữa ta và Ứng Chúc không phải như nàng nghĩ.”
Huyền U lặng lẽ nhìn ta, thần sắc không hề thay đổi chút nào. Hình bóng của ta in vào đôi mắt hắn, một vẻ ngoài bình thường, yếu đuối, hèn mọn.
Cũng đúng thôi, ta chỉ là phàm nhân, còn hắn là tiên quân.
Trong mắt Huyền U, cách duy nhất ta có thể phản kháng hắn có lẽ chỉ là tức giận, nổi nóng, rồi đề nghị hòa ly.
Ta siết chặt nắm tay, thật sự rất muốn tặng hắn một bạt tai rồi nói cho hắn biết, ta sẽ không còn vì hắn bảo vệ thần nữ với lòng si tình sâu nặng mà buồn bực hay đau khổ nữa. Ta chỉ muốn một cước đá bay hắn, chúc phúc cho hắn và thần nữ mãi mãi bên nhau.
Nghĩ đến đó, ta khẽ bật cười: “Không, ta nghiêm túc đấy.”
Huyền U thay một tờ giấy khác, hắn tiếp tục cầm bút, viết ra một tờ thư hòa ly. Hắn mở tờ giấy ra chỉ để ta xem, rồi xé toạc: “Nàng thật sự nỡ rời bỏ chúng ta sao?” Hắn lạnh lùng nói.
“Huyền Lân rất thích nàng. Dù ta có đồng ý hòa ly, nó cũng sẽ không bỏ rơi nàng đâu, nàng là mẹ nó. Huyết thống tiên tộc không được phép lưu lạc ngoài kia.”
Ta như thể nghe được một câu chuyện nực cười, định mở miệng phản bác, thì con trai ta, Huyền Lân, đẩy cửa bước vào ôm chặt lấy chân ta. Nó ngẩng khuôn mặt non nớt, đôi mắt ngấn lệ:
“Mẫu thân, người không cần Lân nhi nữa sao?”
Ta nhìn đôi mắt đẫm lệ của nó, ngồi quỳ xuống đưa tay vuốt ve khuôn mặt nhỏ nhắn, rồi kỳ lạ hỏi:
“Không phải Lân nhi luôn không thích việc mình có một mẫu thân phàm nhân à?”
2
Ta từng chet thảm trong một trận hỏa hoạn. Một thứ tự xưng là hệ thống tìm đến ta, nói rằng nó có thể giúp ta hồi sinh, chỉ cần ta có thể chinh phục Huyền U tiên quân.
Nó nói rằng ta mới là nữ chính của thế giới này, là người định mệnh của Huyền U tiên quân. Ta không nên chet ở đây, và Huyền U cũng không nên là kẻ si tình chạy theo thần nữ Ứng Chúc.
Nó cần ta và Huyền U phát triển tình cảm theo đúng kịch bản để đạt được kết thúc viên mãn.
Ta muốn sống.
Trên bãi cát ven biển Đông, theo chỉ dẫn của hệ thống, ta cứu được Huyền U đang trọng thương. Hôm đó gió biển thật dịu dàng, Huyền U mặc một bộ y phục màu thiên thanh, trên ngực là một vệt máu lớn đáng sợ, đôi môi nhuốm máu đỏ thắm tựa như một chiếc bình sứ thanh hoa dễ vỡ.