Chương 3 - HOÀNG THƯỢNG CÓ HỆ THỐNG THẨM ĐỊNH TRÀ XANH
7.
Để đáp lại sự tin tưởng của Lăng Phong dành cho ta, ta đã nói với chàng những gì ta đã nghe, ta có thể nghe thấy chàng nói chuyện với hệ thống.
Khuôn mặt chàng trực tiếp biến thành đỏ bừng, và chàng phải giả vờ bình tĩnh.
"Vậy là nàng đã biết rồi. Chẳng trách vừa rồi ta tỏ tình với nàng, mà nàng cũng không có chút ngạc nhiên nào!"
Hệ thống thậm chí còn trực tiếp gào thét lên.
“Ngươi là ai? Đây là lần đầu tiên có người có thể phá vỡ kết giới của ta, nữ nhân như ngươi thật đáng sợ! Ta muốn trở lại thế giới hệ thống!”
Ta kìm nén một nụ cười và bình tĩnh nói với hệ thống.
"Ta không chỉ có thể phá vỡ kết giới của ngươi, nghe được thanh âm của ngươi, ta còn có thể khiến ngươi bị kết giới của mình nhốt lại."
Vừa nói, ta vừa xua tay.
Đó là một kỹ năng ta vừa học được trong nháy mắt, và ta không mong đợi nó sẽ hữu ích.
Lúc này, âm thanh của hệ thống trực tiếp bị chặn lại trong đầu bọn ta.
Lăng Phong có chút tò mò hỏi.
“Tại sao nàng lại chặn hệ thống?"
Ta mỉm cười, đưa ngón tay thon dài mảnh khảnh kéo nhẹ nơi thắt lưng chàng, kề sát tai chàng ấy, thở nhẹ tựa hoa.
"Không thích hợp với trẻ con, người còn muốn để người khác xem sao? Hoàng thượng?"
Vì vậy, khuôn mặt của chàng chỉ vừa tốt hơn một chút, lại được nhuộm màu hoàng hôn.
8
Kể từ ngày đó, mối quan hệ của ta với Ngụy Lăng Phong đã phát triển nhanh chóng.
Nhờ có chàng, ta trở thành người đứng đầu trong hậu cung danh phù kì thực.
Mọi người đều biết rằng hoàng thượng và hoàng hậu đang tìn/h nồng ý đậm.
Nếu có việc gì đó, sẽ hiệu quả hơn khi thỉnh cầu hoàng hậu giúp đỡ hơn là diện kiến hoàng thượng phê chuẩn.
Vì tình yêu của chàng, ta đã viết thư cho phụ thân ta nhiều lần.
Yêu cầu người tập hợp vây cánh của mình, thúc giục người dưới trướng cư xử đúng mực, không ki/êu ng.ạo vì hoàng ân và làm những điều tổ//n h//ại đến dân thường, để không ph//ản b..ội lòng tin của hoàng thượng.
Về phần Đinh quý phi, sau khi ta nói với chàng về việc nàng ta mạo danh ta để nhận công lao, Ngụy Lăng Phong nói.
"Ta sẽ không bao giờ làm cho ả ta cảm thấy thoải mái khi dám b//ắ/t n//ạ//t thê tử của ta như thế này!"
Quý phi có bối cảnh không gì nổi bật, chính vì nàng mà cả gia tộc mới có thể nhất bộ vinh thăng.
Tuy nhiên, cả nhà của nàng ai cũng như ai, không ai có triển vọng, ngược lại người người t/ội chất chồng.
Một gia đình như vậy dù có dùng lửa nấu dầu thì cũng vẫn là lâu đài trên không.
Chúng ta cũng không cần cố ý tìm cớ, chỉ cần quý phi không được sủng ái, thì việc luận t//ội nhà nàng sẽ bay như bông tuyết.
Kết quả là quý phi bị giáng xuống làm thường dân, bị đày vào lãnh cung vì coi thường cung quy, coi thường hoàng hậu và lừa dối hoàng đế.
Quý Phi, à không, bây giờ là Đinh Kỷ Lộ.
Cha của ả bị tước bỏ quan chức vì tha//m ô, tốn//g ti//ền, mua bán quan chức, nhà cửa bị tịc/h thu.
Huynh trưởng ả ta cũng bị kết án trảm thủ sau mùa thu vì làm cườ//ng đ/ạo, é/p /buộc lương dân đến ch* và chiếm đoạt tài sản.
Về phần tỷ tỷ ruột đã lập gia đình, nàng dựa vào thân phận để gả vào vương phủ làm thiếp.
Nếu nàng ta có chút không hài lòng, sẽ vào cung phàn nàn, sau đó quý phi sẽ phái người trong cung đến khiển tr;á/ch vương phi.
Điều này khiến vương phi không hài lòng và vương gia chán ghét.
Chính vì thế, ngay khi Đinh Kỷ Lộ rơi đài, tỷ tỷ cô ta là Đinh Mạn Lộ cũng bị Tống vương bỏ rơi.
Nhưng suy cho cùng, cô ta cũng từng là người phụ nữ của Tống vương, vì thể diện hoàng thất, nếu để cô ta đi lang thang trên đường bị người khác ức h''i//ế;;p là điều không tốt.
Vì vậy, ta đã đưa Đinh Mạn Lộ vào lãnh cung và nhốt với em gái của cô ấy là Đinh Kỷ Lộ, người đã bị giáng cấp thành thường dân.
Sống nốt phần đời còn lại trong lãnh cung chính là cái kết mà ta đã dự tính cho hai tỷ muội ả ta.
Cứ như vậy, nhà họ Đinh vốn rất thịnh vượng đã sụp đổ.
9.
Vài ngày nữa sẽ là Tết Trung thu, là ngày gia đình đoàn viên.
Bên cạnh Tây Lương là biên giới của Trần Băng.
Hoàng thượng trước đây quá lười biếng, làm cả triều đình rơi vào trong một mớ hỗn độn.
Triều đình đã ch;;iế//n đ//ấ//u chống lại quân đội của Thượng Tây Lương, và đang chịu cảnh binh bại liên tục.
Phụ thân ta mắc bệnh cách đây vài ngày, tuy không nghiêm trọng nhưng chắc chắn ông không thích hợp cho chinh chiến.
Nhìn vào toàn bộ triều đình và phe đối lập, không có ứng cử
viên phù hợp để lãnh đạo quân đội.
Ngụy Lăng Phong và ta đang đi dạo quanh vườn ngự uyển, thảo luận về cách đối phó với cuộc khủng hoảng này.
Đột nhiên, một giọng nữ dịu dàng nhưng kiên quyết vang lên.
"Người có ly, hợp, vui, buồn
Trăng thì mờ, tỏ, khuyết, tròn, đầy vơi
Vẹn toàn, đâu có trên đời
Chỉ xin cầu nguyện ta, người sống lâu"
Thật sự là một thi từ tuyệt vời, ta vẫn đang nghiền ngẫm và thưởng thức, khuôn mặt của Ngụy Lăng Phong đã trầm xuống xuống.
"Kẻ nào ở đó giả thần giả q;;u;;ỷ, ra đây cho trẫm!"
Có tiếng kêu khe khẽ, như thể s/ợ h//:ãi.
Khi người đó đến gần và cúi đầu chào ta và hoàng thượng.
"Tết Trung thu sắp đến, thần thiếp ngắm trăng tròn, không khỏi thở dài. Không biết Hoàng thượng và hoàng hậu đang ở đây, đã làm phiền đến Hoàng thượng và hoàng hậu nương nương, xin hãy thứ tội thần thiếp."
Lời nói của cô ta không hề lộ liễu, thái độ cũng rất chu đáo.
Tuy nhiên, nếu người trước mặt không phải là Đinh Mạn Lộ, cựu phi tần của Tống vương, người đáng lẽ phải sống trong lãnh cung vào lúc này, có lẽ ta sẽ thưởng thức cô ấy.
Suy cho cùng, một người có thể làm ra những thi từ tuyệt vời như vậy nên là một người cực kỳ cởi mở.
Ta đè nén những cảm xúc phức tạp của mình và nhẹ nhàng hỏi cô ấy.
"Ngươi đã viết nên bài thơ này sao?"
Nàng hơi bướng bỉnh gật đầu.
Ngay lập tức, khi nàng ta quay đầu nhìn Ngụy Lăng Phong, lông mày trìu mến, lời nói rất từ tốn:
"Bài thơ này chỉ là một phi tần cảm nhận được tối nay, ngẫu hứng thôi, không có gì, ta muốn xin Hoàng thượng bình luận đôi lời."
Ngụy Lăng Phong khẽ cau mày, chế nhạo:
"Rõ ràng là bài Thủy Điệu Ca Đầu của Tô Thức, ngươi dám bắt chước?"
Nàng ta hơi ngạc nhiên.
"Ngươi cũng xuyên qua?"
Sau đó nàng ta lại cười, rất thoải mái.
"Vì tất cả chúng ta đều là người xuyên qua nên dễ nói chuyện rồi. Hoàng hậu, phiền người đi trước đi, ta có chuyện muốn nói riêng với hoàng thượng."
Nàng ta ngẩng đầu lên nhìn ta, với niềm tự hào.
Còn chưa kịp nói gì, sắc mặt Ngụy Lăng Phong trực tiếp biến thành màu đen.
"Đây là cách cư xử phải có của ngươi đó sao? Đó là cách ngươi nói chuyện với Hoàng hậu?"
Đinh Mạn Lộ hờ hững mím môi.
"Chúng ta đều ở cùng một thời đại mà mọi người đều bình đẳng, vì vậy không nên nói về những quy tắc đó. Hoàng hậu không phải là người của thời chúng ta, hãy bảo cô ấy tránh đi, và cùng hồi tưởng về quá khứ."
Vừa nói, nàng ta vừa bĩu môi, muốn bước lên phía trước nắm lấy tay Ngụy Lăng Phong nhưng bị chàng ấy né tránh.
Chàng hơi lắc đầu không nói nên lời.
"Đầu của ngươi có vấn đề sao, sao còn chưa chịu đi ch//ữ;;a nó đi?"
Ta cũng có chút bực bội, Đinh Mạn Lộ sắp dính lấy nam nhân của ta, ả ta thật sự cho rằng ta đã ch* à!
Ta chỉ nói nhỏ với tiểu cung nữ bên cạnh với vẻ mặt lạnh lùng.
"Đi kiểm tra, thị vệ trong lãnh cung đang làm gì, bọn chúng thật to gan, dám cho nàng ta ra ngoài vênh váo như vậy, còn dám khoe khoang những thi từ nàng sao chép trước mặt bổn cung và Hoàng thượng!"
Đôi mắt của Đinh Mạn Lộ mở to trong sự hoài nghi.
"Tại sao những người xuyên qua trong tiểu thuyết có thể sử dụng những bài thơ cổ một cách bình thường, nhưng ta thì không? Mọi người cùng giúp đỡ lẫn nhau không phải là tốt sao?"
Ngụy Lăng Phong không khỏi giễu cợt.
"Giúp đỡ lẫn nhau? Ngươi không phải muốn dùng sức mạnh của ta để trở về cuộc sống vô pháp vô thiên trước đây sao?"
Trong khi nói, chàng có vẻ mất kiên nhẫn và ra lệnh cho thị vệ ở xung quanh đưa cô ta trở lại lãnh cung và canh giữ nghiêm ngặt.
Ả bị thị vệ giữ lại và bắt đầu khóc.
"Ta không muốn trở về lãnh cung, thật sự không phải là nơi dành cho người ở, xin hãy tha cho ta, ta biết rất nhiều thứ hiện đại, ta rất hữu dụng, ngươi không thể làm như vậy với ta!"
Đột nhiên, ta nhớ đến thế giới mà Ngụy Lăng Phong đã miêu tả với ta, và hỏi ả ta.
"Th;;u''ốc s/ú///ng, ngươi có thể làm ra chứ?"
Để không phải quay trở lại lãnh cung, ả đã khóc lóc rất nhiều. Khi nghe ta hỏi, nữ tử kia gật đầu vội vàng.
"Ta sẽ làm, cho ta thời gian, ta có thể làm bất cứ điều gì!"
10
Về quyết định chọn giữ lại Đinh Mạn Lộ của ta, Ngụy Lăng Phong thực sự đã có rất nhiều phàn nàn.
Khi ta và Lăng Phong trở lại tẩm cung.
"Chàng đó, một sinh viên nghệ thuật tự do, làm thế nào có thể chế tạo thu;;''ố'c s''ún//g? Thiếp đã nói với chàng, hãy để ta ra chiến trường và ta hứa sẽ đánh bại Tây Lương, đ;á..n'''h cho chúng thành tôn tử của ta, nhưng chàng sống ch* đều không chịu. Nếu chàng không dùng đến Đinh Mạn Lộ, chàng có thể làm gì khác? Giờ chỉ mong ch;;ữlla ngựa ch* thành ngựa sống mà thôi!"
Lăng Phong chỉ có thể cúi đầu oán thầm, lẩm bẩm với hệ thống trong lòng.
"Tiểu Trà, ngươi nói xem, đây là vợ ta à? Chiến trường n;;gu;;y hi;;ể//m như vậy, sao ta có thể để cô ấy đi? Nếu biết trước ta có thể du hành thời gian, ta đã học thuộc lòng mấy kiến thức hữu ích rồi"
Trước khi hệ thống trả lời, ta đã khịt mũi lạnh lùng.
"Đừng tưởng rằng ta không nghe thấy những gì chàng nói trong lòng!"
Nhưng suy cho cùng thì chúng ta cũng quá cả nghĩ mất rồi.
Chỉ trong vài ngày, hành lang Hà Tây đã sụp đổ.
Đây là chiến trường vô cùng quan trọng.
Khi nhận được tin tức, ta gần như đ/á;;n''h mất bình tĩnh, ta cầm giáo định nhờ Ngụy Lăng Phong triệu tập quân đội c//hi;;ến đ//ấ;;u.
Nhưng mãi đến khi bước vào phòng ngủ của chàng, ta mới biết chàng đã ngủ rồi.
Và, cho dù ta có gọi bao nhiêu, chàng vẫn không thức dậy.
Thiếp thân thị vệ của chàng, Dương Cẩn, đưa cho ta một lá thư từ chàng.
"Yến Yến, tha thứ cho sự hè//;;n nhát của ta."
"Ta thật sự là bất tài, khi ta... khi ta đã không làm tốt để bảo hộ quốc gia mà mà yêu mến rất nhiều."
"Ta biết, nàng không l/ừ;;a được ta, nàng nhất định sẽ yêu cầu ra chiến trường."
"Tuy nhiên, ta không thể chấp nhận điều đó, ta không muốn đích thân đưa nữ nhân ta yêu nhất đến nơi ng;;uy hiể;;m đó."
"Ta không thể chấp nhận sự thật rằng ta không thể bảo vệ nàng."
"Tiểu Trà nói cho ta biết, thật ra còn có một cách khác."
"Nếu ta dùng tất cả số điểm mà ta có đồng thời sử dụng cơ thể của mình làm tài sản thế chấp, nó có thể giúp ta giành chiến thắng trong cuộc chi;;ến này."
"Đừng khóc, ta sẽ trở lại, nhưng không phải bây giờ."
"Có lẽ ta sẽ trở lại sau một ngày, có thể là mười năm nữa."
"Ta đã sắp xếp mọi việc rồi. Nếu ta ngủ say, mọi chuyện trong triều sẽ do nàng quyết định."
“Dù sao thì mọi thứ của chồng đều nên thuộc về vợ, lẽ ra phải như vậy”.
"Yêu em."
"Chồng, Ngụy Lăng Phong, bảo trọng."
Ta run rẩy nhìn chàng.
Đôi mắt vốn luôn tươi cười trước đây của chàng nhắm chặt, hàng mi dài rũ xuống, nhưng lông mày lại hơi cau lại, không biết chàng đang lo lắng điều gì.