Chương 5 - Hoàng Hậu Và Kỳ Nguyệt Tín
Bất chợt, Phong Dư gọi với lại.
Hắn như cười như không:
“Công chúa hình như chẳng muốn hồi kinh.”
“Ta chẳng phải công chúa, tướng quân đừng nhọc lòng tâng bốc.”
Ta mệt mỏi nhìn hắn:
“Ta vốn chỉ là một cung nữ, không quyền không thế. Khi Đại Yến cần, ta mới là công chúa.”
Nay đã chẳng cần hòa thân, thì ai còn coi trọng một công chúa giả.
Một khi quay về,
Hung Nô đã bại, trưởng công chúa không phải đi xa, Thái hậu cũng chẳng còn xem ta là ân nhân.
Hoàng hậu tất sẽ không buông tha ta.
Kế đến là hoàng đế.
Những ngày sau, ta chẳng nói với Phong Dư lời nào.
Hắn đối đãi vẫn bông lơn thờ ơ, song nể danh phận “công chúa”, cũng không thất lễ, mọi sự đều để tâm chăm sóc.
Bởi vậy, đêm trước khi vào kinh, ta đích thân kính hắn một chén rượu:
“Tạ tướng quân đã bảo hộ dọc đường.”
Ánh mắt hắn lướt qua mặt rượu, mỉm cười:
“Công chúa khách sáo quá.”
Ta cũng cười, nhưng tay cầm chén vẫn chưa rời.
Đến khi hắn sai lui hết thị vệ bốn phía, gương mặt hắn lạnh lại, ánh mắt hờ hững:
“Có chuyện gì?”
“Cũng chẳng phải chuyện lớn.”
Ta dịu giọng:
“Chỉ nhắc tướng quân, chớ quên hôn ước với trưởng công chúa.”
Tay hắn khựng lại.
Hắn lạnh mặt ngước lên, chỉ thấy ta thong dong tiếp lời:
“Hôn ước giữa tướng quân và nàng là do tiên đế tự mình lập. Tướng quân, chớ quên.”
Sắc mặt hắn càng lạnh, còn ta càng cười sâu.
Người có tài vốn kiêu, ghét nhất bị kìm hãm.
Hoàng đế là vậy, hắn cũng chẳng khác.
Huống hồ, ta từng nghe hoàng hậu nhắc,
ban đầu tiên đế định hôn ước cho hắn với tiểu quận chúa con gái trưởng thái tử.
Sau biến cố, cả nhà bị đày, quận chúa chết thảm trên đường.
Để bù đắp, tiên đế mới đổi đối tượng, gả trưởng công chúa cho hắn.
Phong Dư một hơi cạn sạch rượu.
Hắn lạnh lùng hất tay, chén rượu lăn đến ngay chân ta.
“Rượu đã uống, công chúa mời về. Chuyện riêng của ta, không cần ngươi lo.”
Đêm đó, ta lén bỏ trốn vào màn đêm.
Doanh trại canh phòng nghiêm ngặt.
Chỉ có góc hẻo lánh chẳng ai để ý có lỗ chó, vừa khít thân hình ta.
Ta chật vật chui qua người ngợm lấm lem.
Vừa ngẩng đầu, nụ cười lập tức đông cứng.
Ánh mắt Phong Dư trong đêm đen lạnh như băng:
“Công chúa, định trốn đi đâu?”
10
Ta ngẩng đầu, lặng lẽ nhìn vị tướng trẻ.
Trấn áp Hung Nô, khải hoàn trở về,
lần này, hắn sẽ thành quyền thần bậc nhất triều đình.
Ta nói:
“Phong Dư, ngươi không tò mò vì sao ta thoát ra được ư?”
“Ngươi hạ thuốc mê vào cơm canh của lính gác.”
Giọng hắn pha chút lạnh lùng chế giễu:
“Còn cả ta nữa, trong chén rượu ngươi dâng, cũng có thuốc mê, đúng không?”
Ta khựng lại:
“Ngươi đã biết rõ, sao còn uống?”
Hắn đáp thản nhiên:
“Trên chiến trường, tên bay đạn lạc, ám tiễn độc dược vốn phòng không xuể. Ta đã sớm luyện được thân thể quen với thuốc mê, cả độc dược cũng khó phát huy tác dụng. Uống hay không, chẳng khác gì.”
Ta khẽ cười:
“Chỉ quen chịu thuốc mê thôi ư? Tướng quân đã từng bị người khác hạ loại dược khác chưa?”
Ánh mắt Phong Dư thoáng tối, mày nhíu lại:
“Ngươi…”
Ta đứng bật dậy, tiến từng bước về phía hắn, mặc cho trong mắt hắn có cả kinh ngạc lẫn giận dữ.
Hắn giơ tay bóp lấy mặt ta, giọng trầm lạnh, nơi đuôi mắt lại ửng đỏ từ bao giờ:
“Đừng quá đáng.”
Ta thành khẩn:
“Ta biết ngươi giữ mình trong sạch, không dễ dàng chịu khuất phục. Bởi vậy, liều ta bỏ vào còn mạnh gấp đôi liều dùng cho gia súc.”
“Ngươi nghĩ trong doanh trại chỉ có mình ngươi là nữ nhân sao?”
Ta thẳng thắn:
“Đồ ăn của kỹ nữ trong quân doanh, ta cũng đã động tay.”
Phong Dư bật cười giận dữ.
Hắn từ đầu đến chân dò xét ta:
“Ngủ với hoàng đế kia chưa đủ hay sao? Còn muốn lên giường với ta?”
Ta không đáp.
Trong ánh trăng, chỉ vang lên tiếng xiêm y rơi xuống đất.
Phong Dư nhắm mắt, lồng ngực phập phồng dữ dội.
Hắn quay mặt đi, lạnh giọng:
“Ngươi mà dám quyến rũ thêm bước nữa, ta giết ngay.”
Ta đưa tay khẽ chạm vào gương mặt hắn:
“Ngươi chẳng còn chút nào giống đứa bé năm xưa.”
Mi mắt hắn khẽ run, thần sắc thoáng trống rỗng.
Khóe môi ta cong lên, ta kiễng chân, hôn hắn.
11
Trên cổ tay ta có một vết sẹo hình trăng khuyết.
Đó là vết bỏng khi ta bảy tuổi, cùng Phong Dư nướng khoai trong bếp Đông cung.
Hắn thuở nhỏ ngốc nghếch, thường thích trèo tường Đông cung để nhìn ta.
Ban đầu, ta tưởng là kẻ trộm, liền lấy đá ném, khiến hắn ngã bất tỉnh.
Tưởng mình giết người, ta khóc lóc kéo hắn vào phòng củi, khóc đến mệt, rồi tựa bên hắn mà ngủ.
Khi tỉnh lại, hắn đã chống cằm nhìn ta cười:
“Ngươi là quận chúa sao?”
Ta hờn dỗi:
“Phải thì đã sao?”
Hắn lại cười vô tư:
“Không sao cả, ta chỉ muốn biết, vợ tương lai của ta sẽ là người thế nào.”
Lòng ta khẽ động, cúi đầu.
Hắn chậm rãi nói tiếp:
“Không ngờ lại là một người đáng yêu thế này.”
Ấy là lần đầu chúng ta gặp mặt.
Sau đó, phủ Thái tử biến loạn, cả nhà bị bắt giam.
Ta tưởng cả đời này không gặp lại hắn.
Trên đường lưu đày, ta nghe tin hắn được ban hôn một lần nữa.
Trong lòng ta dấy lên bi thương, xen lẫn bất cam.