Chương 8 - Hoàng Hậu Tham Ăn
Nàng bặm môi, đối diện với kẻ từng ra lệnh giết tỷ tỷ mình – khẽ gật đầu.
Tạ Lâm Uyên ôm A Ly vào lòng, lấy ngón tay thô ráp lau nước mắt cho con.
Ánh mắt hắn khi ấy chan chứa ôn nhu.
“A Ly, nhớ lời phụ hoàng dặn.”
“Phải nghe lời mẫu hậu, làm một đế vương nhân từ và chính trực, đừng như phụ hoàng – tàn nhẫn, điên cuồng.”
“Đừng để mẫu hậu thất vọng.”
Kẻ từng là bạo quân, lúc cuối cùng lại giống một người cha bình thường, dặn dò đứa con thơ.
A Ly cắn chặt môi, không dám khóc, gật đầu liên tục.
“Phụ hoàng, con sẽ nhớ kỹ từng lời người dặn.”
Tạ Lâm Uyên mỉm cười, thả A Ly ra, thấy nó vẫn còn định níu áo hắn – hắn liền đẩy nó ra.
Rút ra một con dao găm, không chút do dự đâm thẳng vào tim.
Máu phun như suối, đỏ rực như ngày Hỷ Hỷ ngã xuống.
Hắn thều thào:
“Dao Dao… xin lỗi…”
Hắn đang xin lỗi cho tất cả những gì đã làm.
“Nhưng, Tạ Lâm Uyên… ta tuyệt đối không tha thứ.”
“Nếu hôm nay ngươi không bại, liệu có nói câu xin lỗi này không?”
“Không đâu. Trong mắt ngươi, ta và A Ly chỉ là cỏ rác, có cũng được, không cũng chẳng sao.”
Thế nhưng — chính đám cỏ rác ấy, đã kéo ngã bạo quân kiêu hùng năm nào.
Tiểu Tiểu đã sớm che mắt A Ly lại, nhưng ta — ta lại buông tay nàng ra.
Cảnh tượng tàn khốc đó, chính là bài học đầu tiên mà A Ly cần khắc cốt ghi tâm để làm vua.
“A Ly, nhớ kỹ, kẻ thất bại… vĩnh viễn là tội nhân.”
21
Đám thế gia ấy sớm đã hẹn ước cùng ta, nguyện giúp A Ly đăng cơ xưng đế.
Nhưng ta hiểu rõ, đó chẳng qua chỉ là một ván cờ quyền lực.
Sau khi lật đổ Tạ Lâm Uyên, sao bọn họ có thể cam tâm để một hài tử năm tuổi đứng trên đầu họ?
Khi Tiểu Tiểu tới tìm ta, cấm quân vừa mới từ tẩm điện của Tạ Lâm Uyên lục soát ra chín trăm chín mươi chín ngọn trường minh đăng.
Ta thoáng nghi hoặc — hắn gom nhiều đèn đến thế để làm gì?
Tiểu Tiểu nghe vậy chỉ khẽ cười:
“Thần thiếp từng nghe nói, nếu thắp chín trăm chín mươi chín ngọn trường minh đăng, dâng hương ba năm, sẽ có thể giải một nỗi chấp niệm, đổi lại một kiếp hồi sinh.”
“Nương nương, sao người lại khóc rồi?”
Nghe nàng kinh ngạc hỏi vậy, ta vội lau mặt, mới phát hiện từ bao giờ lệ đã rơi đầy.
Trong lòng chua xót không thôi — ta lại vì người đó mà rơi lệ.
Rõ ràng đã thề, từ cái ngày hắn dung túng phi tần ức hiếp ta, sẽ không bao giờ khóc vì hắn nữa.
Sẽ không còn xót thương cho một hoàng tử thấp hèn bị bỏ rơi — không đáng.
“Chắc là gió cát lớn quá, làm cay mắt mà thôi.”
22
Năm thứ ba sau khi Tạ Lâm Uyên qua đời, A Ly đã bắt đầu học cách trở thành một minh quân.
Nhìn đứa trẻ từng mềm mại nhỏ bé nay dần trầm ổn, ít cười, ta cũng không khỏi chạnh lòng — liệu ta đã làm sai điều gì chăng?
“A Ly, con có hận ta không?”
Lúc ta cất lời hỏi, chính ta cũng ngẩn người.
Chợt nhớ lại, năm xưa Tạ Lâm Uyên cũng từng hỏi ta như thế.
A Ly nghiêng đầu, đôi mắt vô ba thản nhiên nhìn ta.
Tim ta khẽ run, sợ từ miệng con bật ra đáp án khiến lòng ta tan nát.
“Đừng nói nữa.”
“Không hận.”
Hai giọng nói vang lên cùng lúc — một của ta, một của nó.
Nghe được câu trả lời ấy, ta không dám tin.
“Tại sao?”
“Bởi vì đó vốn là trách nhiệm của nhi thần.”
Gương mặt A Ly lúc ấy mang theo vẻ dửng dưng xa cách, không chút gợn sóng.
Ta biết — từ nay về sau, nó sẽ là một vị quân vương xứng đáng… nhưng sẽ không còn là con trai của ta nữa.
23
Năm thứ mười sau cái chết của Tạ Lâm Uyên, A Ly đã đủ lông đủ cánh.
Tiểu Tiểu dìu ta đến viếng phần mộ của Hỷ Hỷ và Niểu Niểu.
Ta rót một chén rượu đào rưới lên mộ phần các nàng.
Lòng ta vẫn không tránh khỏi xao động.
Nhớ dáng vẻ hai người ấy khi gọi ta là “sư tỷ”, là “nương nương”, nụ cười mềm mại ấy… sao mà ấm áp.
“Các ngươi sao đều bỏ ta đi cả rồi, để ta một mình sống giữa chốn phàm trần nhạt nhẽo này.”
Ta lẩm nhẩm kể hết những chuyện đã xảy ra sau khi các nàng mất, trách các nàng sao không quay lại nhìn ta một lần.
Kể đến đây, nước mắt không kìm được lại rơi.
Hỷ Hỷ, Niểu Niểu — đều là những cô gái tốt.
Chưa kịp cưới người mình yêu, đã vì ta mà bỏ mạng.
“Có phải các ngươi giận ta, nên mới không về gặp ta một lần không?”
Ta uống cạn hồ lô rượu, say đến chẳng còn phân biệt trời đất — chính là thứ rượu đào Niểu Niểu từng thích nhất.
Nhớ lại năm xưa, chúng ta nằm trên núi giữa rừng đào, hoa rơi đầy trời, cùng nhau uống rượu say mèm.
Hồi ấy Niểu Niểu còn nhỏ, kéo tay áo ta, má đỏ bừng:
“Sư tỷ, sau này chúng ta còn uống cùng nhau nữa, được không?”
Nhưng Niểu Niểu à… chúng ta đã chẳng còn “sau này” nữa rồi.
Trần thế này, người còn sống luôn là kẻ đau khổ nhất.
“Nương nương, trời đã tối rồi, chúng ta nên về thôi.”
“Ừ, tới ngay đây.”
Nghe tiếng Tiểu Tiểu gọi, ta lảo đảo đứng dậy.
Bỗng có hai con bướm xinh đẹp bay tới, nhẹ nhàng đậu trên má ta, tựa như khẽ hôn lên làn da.
“Được, chúng ta cùng về nhà thôi.”