Chương 1 - Suy Tưởng - Hoàng Cung
1.
Lưu Thái y bắt mạch cho ta xong, sắc mặt của hắn còn tái nhợt hơn cả ta.
Hắn là người mà năm đó lúc vào cung Thôi gia để lại cho ta, ta sống sót được trong thâm cung này không thể thiếu công lao của hắn.
Lưu thái y không đành lòng nói:
- Tâm mạch suy kiệt, cả ngày ưu phiền, thời gian của nương nương không còn nhiều nữa.
Ta do dự một lát:
- Ta còn bao nhiêu thời gian?
- Nếu chăm sóc điều trị tốt thì có thể cố tới mùa thu.
Năm nay hoa đào bên ngoài cửa sổ vẫn không nở.
Ta thở dài, quả nhiên nằm trong dự liệu.
Ta đã cảm thấy thân thể không ổn từ lâu, chỉ là không nỡ buông bỏ tiểu Thái tử năm tuổi của ta.
Tề Anh không cho phép Thái tử được nuôi dưới gối ta, nửa tháng trước đã đem tới nuôi trong cung của ánh trăng sáng, Minh Châu phu nhân.
Hắn sợ sau khi Thái tử kế vị, sẽ đày đoạ ánh trăng sáng của hắn, nên dùng cách này để bồi dưỡng tình cảm.
Tiểu Thái tử Bình An từng hỏi ta: “Mẫu hậu, khi nào người mới đón con trở về ạ?”
Ta ôm nó: “Chờ thêm chút nữa.”
E rằng ta phải nuốt lời rồi.
Thái y còn chưa khám bệnh cho ta xong, một đám người đột nhiên xông vào trong điện vẩy nước.
Tì nữ Thu Nguyệt của ta muốn ngăn cản, lại bị bọn chúng xô ngã xuống đất.
Thái giám cầm đầu là người trong cung của Minh Châu phu nhân, mồm thì xin lỗi nhưng lưng vẫn thẳng, liếc nhìn ta nói:
- Nương nương, đây là nước sạch mà Bệ hạ cầu từ chỗ đại sư cầu phúc cho Minh Châu phu nhân, toàn bộ cung điện trên dưới đều phải vẩy, người chịu khó chút nhé.
Ta không gượng dậy nổi, nằm trên giường, lặng lẽ nhìn cảnh cả phòng nháo loạn.
Ta vào cung năm mười bốn tuổi, hai mươi bốn tuổi bị suy tim.
Minh Châu phu nhân không cần thiết phải làm đến mức này.
Trước giờ ta chưa từng muốn tranh giành với nàng ta, mà trong mắt Bệ hạ, ta và nàng ta vốn cũng không thể đánh đồng.
Huống chi hiện giờ, thời gian của ta không còn nhiều nữa.
Lưu Thái y bắt mạch cho ta xong, sắc mặt của hắn còn tái nhợt hơn cả ta.
Hắn là người mà năm đó lúc vào cung Thôi gia để lại cho ta, ta sống sót được trong thâm cung này không thể thiếu công lao của hắn.
Lưu thái y không đành lòng nói:
- Tâm mạch suy kiệt, cả ngày ưu phiền, thời gian của nương nương không còn nhiều nữa.
Ta do dự một lát:
- Ta còn bao nhiêu thời gian?
- Nếu chăm sóc điều trị tốt thì có thể cố tới mùa thu.
Năm nay hoa đào bên ngoài cửa sổ vẫn không nở.
Ta thở dài, quả nhiên nằm trong dự liệu.
Ta đã cảm thấy thân thể không ổn từ lâu, chỉ là không nỡ buông bỏ tiểu Thái tử năm tuổi của ta.
Tề Anh không cho phép Thái tử được nuôi dưới gối ta, nửa tháng trước đã đem tới nuôi trong cung của ánh trăng sáng, Minh Châu phu nhân.
Hắn sợ sau khi Thái tử kế vị, sẽ đày đoạ ánh trăng sáng của hắn, nên dùng cách này để bồi dưỡng tình cảm.
Tiểu Thái tử Bình An từng hỏi ta: “Mẫu hậu, khi nào người mới đón con trở về ạ?”
Ta ôm nó: “Chờ thêm chút nữa.”
E rằng ta phải nuốt lời rồi.
Thái y còn chưa khám bệnh cho ta xong, một đám người đột nhiên xông vào trong điện vẩy nước.
Tì nữ Thu Nguyệt của ta muốn ngăn cản, lại bị bọn chúng xô ngã xuống đất.
Thái giám cầm đầu là người trong cung của Minh Châu phu nhân, mồm thì xin lỗi nhưng lưng vẫn thẳng, liếc nhìn ta nói:
- Nương nương, đây là nước sạch mà Bệ hạ cầu từ chỗ đại sư cầu phúc cho Minh Châu phu nhân, toàn bộ cung điện trên dưới đều phải vẩy, người chịu khó chút nhé.
Ta không gượng dậy nổi, nằm trên giường, lặng lẽ nhìn cảnh cả phòng nháo loạn.
Ta vào cung năm mười bốn tuổi, hai mươi bốn tuổi bị suy tim.
Minh Châu phu nhân không cần thiết phải làm đến mức này.
Trước giờ ta chưa từng muốn tranh giành với nàng ta, mà trong mắt Bệ hạ, ta và nàng ta vốn cũng không thể đánh đồng.
Huống chi hiện giờ, thời gian của ta không còn nhiều nữa.