Chương 4 - Hoán Đổi Thân Xác Ta Đổi Đời

7

Vì Vậy buổi tối tôi vẫn ở trong thư phòng. 

Sau khi xem xong sổ sách trong phủ những năm vừa qua, tôi ra lệnh cho quản gia kiểm kê số tài sản còn lại của hầu phủ .

Dì Trương duyên dáng bưng bát canh bước đến. 

“ Tống lang đã đến giờ uống canh rồi ”

Tôi nhìn kỹ hơn và thấy đó là món súp thịt nai có màu đỏ tươi. 

Thịt nai có tính nóng là loại bổ dương khí tốt nhất.

Tôi chỉ cảm thấy buồn nôn khi nghĩ đến những gì cha tôi đã làm ở sân sau mỗi đêm. 

Tôi từ chối thẳng thừng : " tối nay ta không uống " 

Nhưng dì trương từ chối: " nếu Tống lang không uống làm sao tối nay chúng ta có thể vui vẻ được" .

Tôi kìm nén suy nghĩ muốn nôn và cố bắt chước cha tôi .

 Tôi nhìn bà ta dịu dàng nói: 

“ Sáng mai khi lên chiều ta sẽ xin hoàng thượng ban hôn , nếu hoàng thượng đồng ý của hồi môn của nhà chúng ta không nên quá tồi tàn. ”

Sắc mặt dì Trương tối sầm khi nghe đến ba chữ của hồi môn .

Đây không phải lấy tiền trực tiếp từ Bà ta sao .

Tôi không thấy thấy ngạc nhiên và tiếp tục an ủi  : 

" Triệu Vương dù gì cũng là thân thích của hoàng đế chúng ta nên cho hắn thể diện,  phục vụ hắn thật tốt ,dù sao sau này nam nhi của chúng ta có làm quan hay nữ nhi muốn gả chồng đều có lợi ".

Dì Trương ngay lập tức vui mừng 

"Tối nay tống lang còn đang bận công vụ Nô gia sẽ không quấy rầy người nữa" .

" Dù có lo lắng đến đâu cũng nên chú ý sức khỏe và nghỉ ngơi sớm ".

Nói xong Dì ta cầm bát canh thịt nai rời đi.

Những người không biết tưởng rằng dìTrương thật sự yêu cha tôi rất nhiều .

Có sự cạnh tranh khốc liệt ở sân sau. 

Hôm nay canh thuốc bổ này ngày mai canh thuốc ngủ kia .

Người không biết tưởng sức khỏe cha tôi tiều tụy đến mức nào .

Không tôi sai rồi, cha tôi thật sự rất yêu,chỉ nhìn sổ sách được một canh đồng hồ thôi , lưng tôi đã đau nhức rồi.

Tôi tắt đèn, ngủ trên chiếc ghế dài trong phòng. 

Từ trong ống tay áo lấy ra một chiếc trâm cài bằng gỗ đào thô sơ và cẩn thận xoa nắm.

Trên chiếc trâm cài có khắc chữ, tuy nét chữ trẻ con nhưng rất tỉ mỉ, rõ ràng người khắc đã để tâm huyết rất nhiều. 

Tôi cất chiếc trâm cài đi. 

Ngày mai ta sẽ đưa chiếc trâm cài này ra , xin ban hôn từ hoàng đế.

Sáng sớm tôi ra ngoài trước Bình Minh .

Khi đang đi trên đường đến cung điện mí mắt tôi liên tục giật giật. 

Với tình trạng thể chất của cha tôi , tôi không biết làm thế nào ông có thể sống sót qua từng ấy năm. 

Tể tướng chào tôi. 

“ Khương Đại Nhân nghe nói nữ nhi của ông sắp gả cho Triệu Vương. ”

"Không phải Triệu Vương sẽ gọi ngài là nhạc phụ sao. " 

Những người xung quanh nhìn tôi và cười lớn như thể tôi là kẻ ngốc.

Thu hải đường, hoa lê nở rộ, từ khi cha tôi liên tục lấy mẹ kế. 

Kiến An hầu đã trở thành trò cười cho cả kinh thành. 

Tể tướng lại trêu ghẹo Triệu Vương đang ngồi trên kiệu gần đó: 

 " Vương gia nhạc phụ ngài còn đang đi sao ngài có thể ngồi trên kiệu được ".

Các đại thần không quan tâm đến sự phấn khích lại cười phá lên, Triệu Vương khi còn trẻ đã là một công tử nổi tiếng đào hoa ở kinh thành. 

Chuyện lãng mạn vô số, lời này của tể tướng lọt vào tai ông ta như một lời khen ngợi vận may của mình .

Ông không thể không hét lên :

“ Khi ta và phu nhân thành thân tất cả các ngươi phải đến uống rượu mừng ”

Rồi Triệu Vương nhìn tôi :

" Hầu gia đại nhân hôm nay người biết cái gì nên nói, cái gì không nên nói chứ ".

Tôi gật đầu nói : " vương gia yên tâm, ta đảm bảo hôn sự hôm nay sẽ thành".

Tôi nói đảm bảo cuộc hôn nhân suôn sẻ nhưng không nói cuộc hôn nhân này sẽ suôn sẻ với ông ta. 

Triệu Vương hiện tại bình tĩnh như thế mong một khắc sâu ông ta vẫn có thể như vậy. 

Trong Kim Loan điện hoàng đế ngồi thẳng tắp gánh trên vai quyền lực của cả triều đình.

Sau khi bàn bạc xong chuyện chính trị Thái dám  lên tiếng:

“ Nếu không ai có chuyện muốn báo ,thì bãi triều.”

Tôi run rẩy bước ra khỏi hàng , cẩn thận nói : 

Dù sao cũng là lần đầu tôi lên triều không thể không hồi hộp. 

 “ Vi thần có chuyện muốn cầu xin ”

Mong bệ hạ ban hôn cho trưởng nữ của thần cùng một vị đại nhân khiêm nhường .

Hoàng đế từng ban hôn cho muội muội của mình sau khi thành thân công chúa và phò mã yêu nhau sâu đậm sau nay trở thành một huyền thoại trong kinh thành.

Sau đó ông lần lượt ban hôn cho nữ nhi Hoàng thất, các cận thần …

Dù là liên hồn gia tộc mọi việc đều rất hòa hợp và thành công. 

Hoàng thượng liền cảm thấy mình là trưởng bối thiên hạ luôn lo chuyện thành thân. 

Khi tôi nhắc đến hoàng đế trở nên thích thú: 

" Giang ái Khanh ngươi để mắt đến công tử nhà nào? Hay là muốn ta tiến cử cho một người hiền tế tốt" 

"Thưa bệ Hạ vi thuần đã có ứng cử của mình " 

Hoàng đế tò mò: " ồ , là ai ".