Chương 2 - Hoán Đổi Thân Xác Ta Đổi Đời
Tình trạng thiếu thức ăn, trang phục, bị hãm hại , trừng phạt là điều thường xuyên sảy ra .
Cuộc sống của đích nữ hầu phủ thậm chí còn không bằng một hầu nữ.
Tôi ghét.
Tôi ghé cha và các gì, ghét việc sống trong gia tộc nhà họ Giang.
Nghĩ lại chuyện xưa bụng tôi lại quặn lên:
" Ẹo " tôi nôn.
Tất nhiên mọi thứ nôn ra đều ở trên người dì trương.
Chất lỏng màu vàng sẫm, tanh làm bẩn váy dì trương.
Đồng tử bà ta run lên, vẻ mặt chán ghét khó có thể che giấu , nhưng một lúc sau lại biến mất nhanh chóng.
Thay vào đó là sự quan tâm giả dối : “ Hầu gia người thấy không khoẻ à ? Ta đi mời ngự y ”
Tôi xua tay nói: “ dẫn ta đi đến từ đường gặp Giang Ngọc Hi ”
Tôi đang ở trong cơ thể cha tôi vậy giờ cha tôi ở đâu.
Khóe miệng tôi khẽ cong lên trên môi nở nụ cười khinh bỉ.
Kiến An hầu phủ, ha thời thế sẽ thay đổi.
Lần này tôi thề sẽ không tha cho một ai .
Trước khi bước vào đại sảnh tôi đã nghe thấy tiếng mắng chửi của cha :
" Ngu ngốc ,thả ta ra các ngươi mắt chó bị mù hết rồi sao ? Không nhận ra chủ nhân của mình là ai ? " .
Thật ra tôi nóng lòng muốn xem vở kịch này.
Dì trương đi theo sau tôi đột nhiên lên tiếng :
“ Đại tiểu thư sao lại ở trước bài vị tổ tiên làm ầm ĩ như vậy , đây không phải sai lầm càng thêm sai lầm hay sao ? Thật lãng phí mọi công sức của hầu gia dành cho người ”
Bà ta nói với vẻ thật ân cần .
Đôi mắt đầy dịu dàng xen lẫn một chút lo lắng vừa phải.
Thảo nào cha tôi tin mọi lời bà ấy nói. Nếu không phải biến rõ sự thật, có lẽ tôi cũng sẽ tin.
Nhưng tôi thật không muốn làm theo ý dì ta chút nào .
Tôi với vẻ mặt ủ rũ nói: " Dù sao cũng là trưởng nữ của ta cũng nên quản lý tốt một chút".
Sắc mặt Dì trương lập tức thay đổi, tôi rất hài lòng.
Dì trương tuy có nhiều nhưng đều là thứ.
Một lời nói cũng đủ trọc dính nỗi đau của bà ta.
Nhưng tôi không còn tâm trạng quan tâm bà ta nữa, nhìn thấy cha, tôi thật nóng lòng .
Cha tôi bị mấy người đàn bà giữ lấy, đầu tóc bù xù vì bị đánh:
" Các ngươi đều là một đám nha hoàn rẻ tiền , sao dám vô lễ với ta , bán , bán hết ".
Mama véo mạnh vào cánh tay cha tôi , khiến ông hét lên :
" Chẳng lẽ đại tiểu thư đã điên rồi sao nàng còn tiếp tục như vậy, chúng ta cần phải hầu hạ nàng kĩ hơn".
Mama nói xong liền đá mạnh vào cha tôi . Nô bộc đánh chủ nhân thật hay.
Toàn bộ giang phủ đều đã mục nát đến tận gốc rễ rồi.
Khi vị mama nhìn thấy tôi và dì Trương bước vào bà ta không quan tâm chút nào.
Bà ta suy nghĩ về điều đó và nói như thể muốn tốt cho hầu phủ:
“ Hầu gia đại tiểu thư từ sáng sớm tỉnh dậy đã kêu to ,còn nói mình là kiến An hầu. ”
" Chẳng lẽ đã bị thứ gì không sạch sẽ nhập vào thân thể , phải uống ba bát nước bùa , bôi tro lên người mới xua đuổi được ".
Nước bùa mà bà ta nói không phải thứ bình thường càng uống càng khát , sẽ không làm bỏng da nhưng sẽ gây ngứa trong vài tháng.
Đó không phải chiêu bài xua đuổi tà ma , mà là phương pháp mà dì trương thường dùng để tra tấn tôi.
Tôi chắp tay ra sau lưng chậm rãi đi về phía cha tôi.
Hai má ông đỏ bừng, hai chân ông khụy xuống toàn thân yếu ớt được nữ tì bên cạnh nâng lên nhìn tôi.
Tôi hắng giọng mama tưởng tôi có điều muốn nói nên cúi đầu lắng nghe :
" Lại đây chật đứt cánh tay phải đã nhéo vào đại tiểu thư của bà ta ".
Mama sững sờ một lúc rồi mới quỳ xuống ôm lấy chân tôi và khóc lớn.
Đôi mắt của dì Trương tràn đầy sự hoài nghi.
Vì Cha không quan tâm đến tôi nên dưới sự chỉ dẫn bí mật của dì Trương người hầu mới dám kiêu ngạo như vậy.
Dì ta không thể hiểu được, Có chuyện gì xảy ra với hầu gia ngày hôm nay.