Chương 19 - Đứa con đến cửa cung - Hoán Đổi Thân Phận
19.
Sau khi ra ngoài, ta sai người mang con của Bùi Tố đến gặp ta.
Đứa bé ch .t tiệt, nhìn vừa giống Bùi Tố vừa giống cha nó, ta nhìn thấy mà tức giận.
Đứa bé kia ngẩng đầu lên, ánh mắt nhìn ta bất thiện.
“Ngươi chính là Bùi Ngọc sao?”
Ta gật đầu, chờ nó nói tiếp.
“Loạn thần tặc tử! Thiên hạ này là của phụ hoàng, ngươi mau quỳ xuống dập đầu cho ta, nếu không phụ hoàng xuất binh cho ngươi đẹp mặt.”
“Chậc, đáng ghét ghê.”
Ta cúi người xuống, dù sao cũng là trẻ con, trên người ta có sát khí do gi .t chóc để lại, nó sợ tái cả mặt.
Ta không rảnh để tranh cãi với một đứa bé, chỉ muốn xem đứa bé này có giống hoàng đế không thôi.
Tốt lắm, rất giống.
“Mang vào cung đi.”
…
“Trung Dũng vương, sao ngươi dám tự tiện xông vào cửa cung?”
Hộ vệ của hoàng đế giơ kiếm lên, giọng nói hơi run rẩy.
Bọn họ sợ ta.
Đương nhiên phải sợ ta rồi.
Quyền lực ấy à, ở trong tay ai thì người đó có quyền chi phối thiên hạ.
“Tránh ra, hôm nay ta tới nói chuyện với hoàng đế.”
“Có chuyện gì tốt chứ?”
Có người to gan hỏi.
Ta liếc hắn ta, đá hắn ta bay xa.
“Thứ gì chứ, đến lượt ngươi hỏi ta chắc?”
Cánh cửa đỏ thẫm cũng giống như kiếp trước, hoàng cung vẫn giống như trí nhớ của ta.
Kiếp trước, ta xách đao, ch .t trước cánh cửa đỏ thẫm này.
Khi đó hoàng đế đã nói gì?
Hắn ta nói ta không biết tự lượng sức mình.
Bây giờ đến phiên ta hỏi hắn ta rồi.
Sau khi ta vào cung, Từ Hằng Chi cũng mang binh vào kinh, mười dặm bên ngoài kinh thành chính là đại quân dưới trướng của ta.
Trong thành đã đóng cửa, dân chúng cũng đánh hơi được nguy hiểm, mọi người đều núp trong nhà, không biết sắc trời bên ngoài như thế nào.
Hoàng đế ngồi trên đại điện, thấy ta cả người sát khí vào cung mà không có chiếu chỉ, gương mặt vẫn cố tỏ ra bình tĩnh.
“Trung Dũng Hầu, ngươi muốn tạo phản sao? Ngươi không sợ vạn dân chỉ trích à?”
Ta cong môi lên: “Ngài nói thế, đáng sợ thật.”
“Thần nào muốn tạo phản chứ, hôm nay thần tìm ngài là vì hiến kế cho giang sơn Đại Hạ.”
Ta ôm đứa trẻ đã sợ ngây người lên.
“Bệ hạ, ngài nhìn xem đứa bé này có giống ngài không?”
“Đây chính là đứa con trai mà muội muội của ta thập tử nhất sinh mới sinh ra được cho ngươi, ngươi có vui không?”
Ta có trọng binh, cũng có gia thế ủng hộ, dù hôm nay ta muốn hoàng đế thoái vị thì hắn ta cũng chỉ có thể mắng ta ở trong lòng rồi ảo não nhường ghế cho ta thôi.
Mặt hoàng đế đầy nhục nhã, hắn ta nhắm mắt lại, rốt cuộc cũng nói ra một câu.
“Là con trai của trẫm.”
“Hoàng thượng nhận là tốt rồi, ngày mai lâm triều, phong đứa bé này làm thái tử đi.”
Sau khi ra ngoài, ta sai người mang con của Bùi Tố đến gặp ta.
Đứa bé ch .t tiệt, nhìn vừa giống Bùi Tố vừa giống cha nó, ta nhìn thấy mà tức giận.
Đứa bé kia ngẩng đầu lên, ánh mắt nhìn ta bất thiện.
“Ngươi chính là Bùi Ngọc sao?”
Ta gật đầu, chờ nó nói tiếp.
“Loạn thần tặc tử! Thiên hạ này là của phụ hoàng, ngươi mau quỳ xuống dập đầu cho ta, nếu không phụ hoàng xuất binh cho ngươi đẹp mặt.”
“Chậc, đáng ghét ghê.”
Ta cúi người xuống, dù sao cũng là trẻ con, trên người ta có sát khí do gi .t chóc để lại, nó sợ tái cả mặt.
Ta không rảnh để tranh cãi với một đứa bé, chỉ muốn xem đứa bé này có giống hoàng đế không thôi.
Tốt lắm, rất giống.
“Mang vào cung đi.”
…
“Trung Dũng vương, sao ngươi dám tự tiện xông vào cửa cung?”
Hộ vệ của hoàng đế giơ kiếm lên, giọng nói hơi run rẩy.
Bọn họ sợ ta.
Đương nhiên phải sợ ta rồi.
Quyền lực ấy à, ở trong tay ai thì người đó có quyền chi phối thiên hạ.
“Tránh ra, hôm nay ta tới nói chuyện với hoàng đế.”
“Có chuyện gì tốt chứ?”
Có người to gan hỏi.
Ta liếc hắn ta, đá hắn ta bay xa.
“Thứ gì chứ, đến lượt ngươi hỏi ta chắc?”
Cánh cửa đỏ thẫm cũng giống như kiếp trước, hoàng cung vẫn giống như trí nhớ của ta.
Kiếp trước, ta xách đao, ch .t trước cánh cửa đỏ thẫm này.
Khi đó hoàng đế đã nói gì?
Hắn ta nói ta không biết tự lượng sức mình.
Bây giờ đến phiên ta hỏi hắn ta rồi.
Sau khi ta vào cung, Từ Hằng Chi cũng mang binh vào kinh, mười dặm bên ngoài kinh thành chính là đại quân dưới trướng của ta.
Trong thành đã đóng cửa, dân chúng cũng đánh hơi được nguy hiểm, mọi người đều núp trong nhà, không biết sắc trời bên ngoài như thế nào.
Hoàng đế ngồi trên đại điện, thấy ta cả người sát khí vào cung mà không có chiếu chỉ, gương mặt vẫn cố tỏ ra bình tĩnh.
“Trung Dũng Hầu, ngươi muốn tạo phản sao? Ngươi không sợ vạn dân chỉ trích à?”
Ta cong môi lên: “Ngài nói thế, đáng sợ thật.”
“Thần nào muốn tạo phản chứ, hôm nay thần tìm ngài là vì hiến kế cho giang sơn Đại Hạ.”
Ta ôm đứa trẻ đã sợ ngây người lên.
“Bệ hạ, ngài nhìn xem đứa bé này có giống ngài không?”
“Đây chính là đứa con trai mà muội muội của ta thập tử nhất sinh mới sinh ra được cho ngươi, ngươi có vui không?”
Ta có trọng binh, cũng có gia thế ủng hộ, dù hôm nay ta muốn hoàng đế thoái vị thì hắn ta cũng chỉ có thể mắng ta ở trong lòng rồi ảo não nhường ghế cho ta thôi.
Mặt hoàng đế đầy nhục nhã, hắn ta nhắm mắt lại, rốt cuộc cũng nói ra một câu.
“Là con trai của trẫm.”
“Hoàng thượng nhận là tốt rồi, ngày mai lâm triều, phong đứa bé này làm thái tử đi.”