Chương 2 - HỌA XUÂN ĐƯỜNG
7
“Chân của người đã khỏi chưa?” ta nhẹ nhàng hỏi hắn.
Phó Dữ Ninh sửng sờ, động tác trên tay của hắn chợt khựng lại.
Nhưng ngay sau đó, hắn lại nhíu mày rồi nhẹ nhàng hỏi.
Chân của thần đã được Tam công chúa chữa khỏi rồi, Tam công chúa muốn thần làm điều gì cho người đây?”
“Ta muốn người làm gì sao?” ta lầm bầm trong miệng, lặp lại câu hỏi của hắn.
“Đúng vậy, Tam công chúa muốn thần làm điều gì cho người?” Phó Dữ Ninh nhẹ nhàng ôm ta, vuốt tóc ta và dùng giọng điệu cự kỳ nhẹ nhàng mà hỏi ta.
Trong bóng tối, Phó Dữ Ninh nở một nụ cười say mê, đôi mắt của hắn dường như chứa hàng ngàn vì sao sáng, nó khiến lòng ta trở nên rung động như một dòng suối không ngừng gợn sóng.
Nhưng ta biết rõ, dưới khuôn mặt hiền lành của hắn đang ẩn chứa suy nghĩ giế//t người một cách mãnh liệ//t.
Ta ngẩn đầu lên nhìn hắn, bình tĩnh nói: “Ta không muốn gì hết, chân của người đã khỏi rồi thì ngày mai người hãy rời khỏi đây đi”
Lô//ng mày của hắn hơi nhướng lên, nhìn thằng vào ta như muốn nhìn thấy rõ ta hơn, có lẽ đáp án của ta không phải là điều mà hắn mong muốn.
Phó Dữ Ninh không hiểu được Tam công chúa đang làm gì sau khi làm hại người khác và rồi tỏ ra sự tử tế.
Dụ//c vọ//ng, của cải, quyền lực ở trong cung điện sâu thẳm này, mỗi người đều có những ham muốn riêng của chính mình.
Nhưng bây giờ, ta chỉ muốn giúp vị thiếu niên trẻ tuổi này khi hắn chưa bước chân vào con đường tuyệt vọng kia.
“Phó Dữ Ninh, nếu sau này người cần tìm sự giúp đỡ gì thì người hãy tới tìm Tam công chúa”
Hắn cau mày lại, vẻ mặt có chút không vui.
“Xem ra, Tam công chúa thật sự không còn thích thần nữa, nếu đã như vậy thì thần xin từ quan”
Phó Dữ Ninh làm ra vẻ không quan tâm, nhưng dáng vẻ lảo đảo của hắn khi bước xuống giường đã phản bội lại chính hắn.
Sau khi Phó Dữ Ninh rời đi, nơi hắn nằm vẫn còn lưu giữ nhiệt độ của hắn.
Ta hơi tham lam đối với sự ấm áp này, nhưng tất cả những điều này giống như một giấc mơ mùa xuân mà ta từng thấy, hơi ấm còn sót lại nhưng rồi cũng tan biến, và sau khi ta tỉnh lại thì không còn bất cứ dấu vết nào nữa.
Ta luôn tự nhắc nhở bản thân mình hãy tránh xa Phó Dữ Ninh ra, ta không chịu đựng được đối với người này.
Sáng hôm sau, Phó Dữ Ninh đã rời khỏi cung điện công chúa của ta.
Như vậy càng tốt, vốn dĩ ta và hắn không thể cùng nhau đi chung một con đường.
8
Phó Dữ Ninh rời đi chưa bao lâu thì Tứ công chúa Hương Loan xuất hiện.
Nàng xuất hiện sớm hơn một chút so với cố//t truyện gốc, có lẽ vì ta đã thả Phó Dữ Ninh đi nên tình tiết trong câu chuyện đã được thay đổi.
Lúc ta mới gặp Hương Loan, nàng ta ra sức bảo vệ Phó Dữ Ninh khi hắn bị người khác sỉ nhụ//c.
Các thái giám trong cung đã quen sự nịnh bợ, tâng bốc người khác, khi nhìn thấy ta từ xa, bọn họ cố ý đứng trước mặt ta mà cười nhạo Phó Dữ Ninh, người đã giáng xuống chức vụ canh gác ở phủ tàng sử.
Nói hắn là kẻ lấy nhan sắc để quyến rũ, cười nhạo hắn có nụ cười quyến rũ với những hành động dâ//m đã//ng chỉ để phụ vụ chủ nhân của mình, hắn còn không bằng một kẻ họa//n quan.
Những lời nói này thật sự rất khó chịu.
Những người đó đều không biết rằng Phó Dữ Ninh là một con mãnh thú, hắn chỉ tạm thời bị giam trong lồng, một khi được thả ra, hàm răng sắ//c nhọ//n của hắn sẽ cắ//n nát cổ họng của bọn họ, thậm chí đến cả xươ//ng cố//t đều bị nhai nát.
Ta siết bàn tay của mình và bước nhanh về phía trước.
Nhưng roi của ai đó đã quất mạnh vào mặt của đám nô tài này còn nhanh hơn cả ta, một roi vừa hạ xuống, đám thái giám vênh váo vừa rồi lại phát ra những tiếng rê//n rỉ đau đớn.
Một cô nương mặc y phục màu đỏ với dáng vẻ hiên ngang, cô nương ấy xinh đẹp tuyệt trần ngay cả khi không trang điểm, vẻ đẹp của nàng ấy chỉ cần liếc mắt một cái thì cũng nhìn rõ.
Hương Loan oai nghiêm mà mắng: “Đám nô tài các người chỉ biết chạy theo nịnh nọt người khác, Phó thiếu sư là người tài giỏi nhất thiên hạ, một đám nô tài các người mà dám sỉ nhụ//c ngài ấy sao?”
Ánh mắt của nàng ta rơi vào người ta: “Cùng lắm thì chỉ có những người ở địa vị cao, dựa vào quyền lực của mình mà cướ//p bó//c, làm nhụ//c người khác thì làm sao họ có thể nói về sự chân thành?”
Người ở địa vị cao mà được Hương Loan nhắc đến chính là ta.
Nàng ta xứng đáng là nữ chính, chỉ vừa mới xuất hiện, cả người nàng ta tỏa ra một ánh sáng rực rỡ. Ngay cả Phó Dữ Ninh, người luôn lạnh lùng nhưng giờ đây lại nhìn nàng ta với đôi mắt sáng và dịu dàng
Mặc dù cố//t truyện đã được thay đổi.
Nữ chính Hương Loan đã cứu hắn ngay khi nàng ta xuất hiện.
Nhưng lần này khác với cố//t truyện ban đầu, Phó Dữ Ninh đã không còn tàn tật nữa, cuối cùng thì hắn cũng có thể tự do yêu thương và ôm lấy vầng trắng thuộc về hắn.
Ta quay người và lặng lẽ rời đi.
9
Phó Dữ Ninh trở thành thiếu sư của Tứ công chúa Hương Loan.
Người ta nói rằng, mỗi ngày Tứ công chúa Hương Loan đều mang chén yến do chính tay mình nấu đến cung điện của phụ hoàng mình mà để cầu xin.
Sau đó không lâu, ta lại nghe cung nữ nói bệnh ở chân của Phó Dữ Ninh lại tái phát, Tứ công chúa Hương Loan ở bên giường để chăm sóc hắn thì nàng ta đã bị phụ hoàng trách mắng, và sau đó đã trở về cung điện của mình.
Ta cau mày lại, bệnh ở chân của Phó Dữ Ninh lại tái phát sao?
Trong đêm tối, gió lạnh buốt giá, ta bọc áo choàng bên ngoài, cầm theo một chiếc đèn lồng lục giác bằng gỗ đàn hương màu đỏ, giả làm cũng nữ và bước đi trong gió tuyết.
Khi bước vào tiểu điện tối tăm và yên tĩnh, ta mơ hồ nhìn thấy ánh nến lung linh trước giường, cửa ra vào và cửa số đều được đóng kín lại, mùi thảo mộc tràn ngập trong phòng, Phó Dữ Ninh đang nằm bất động trên giường.
Với một tiếng “cạch” vang lên, ta nhẹ nhàng mở cửa sổ ra, mùi đắng của thảo mộc lập tức tan đi rất nhiều.
“Tam công chúa, sao người lại đến đây?” Phó Dữ Ninh chống tay ngồi dậy, hắn cụp mắt xuống, mỉm cười dịu dàng nhìn ta.
Sắc mặt hắn tái nhợt, trên trán toát ra một tầng mồ hôi lạnh, giọng nói khàn khàn.
Nhìn dáng vẻ này của hắn, trong lòng ta hiện lên sự chua xót lạ thường.
“Ta đến đây thăm người” ta vén y bào của hắn ra và kéo quần ngoài của hắn lên như thường lệ.
Hắn cau mày và mấp máy môi nhưng lại không nói lời nào.
Ta mở vết thương mà thái y đã băng bó cho hắn, vết sẹo ở chân thì sưng đỏ lên, mủ thì lại chạy ra.
Giọng nói lạnh lùng của Phó Dữ Ninh vang lên bên tai ta: “Tam công chúa, sao đêm khuya như vậy mà người lại đến đây?”
Ta trả lời hắn: “Ta đã nói rồi, ta muốn chữa khỏi bệnh ở chân của người”
Hắn im lặng và chỉ nhìn ta chăm chú, đôi mắt tối sầm và không rõ ràng.
Ta khẽ thở dài trong lòng.
Nhiêm vụ của một thầy thuốc là phải có đạo đức, làm một thầy thuốc giỏi và phải biết cứu người.
Huống hồ vết thương ở chân của hắn là do nguyên chủ của cơ thể hiện tại của ta gây ra.
Dưới ánh nến mờ ảo, ta cẩn thận dùng bọc thuốc thấm thuốc lau vết thương cho hắn, nhẹ nhàng nói với hắn.
“Ta nghe nói mỗi ngày người đều đưa Hương Loan đi dạo khắp cung, vết thương ở chân của người tái phát có lẽ là do đi lại quá nhiều”
Phó Dữ Ninh nhẹ giọng nói: “Từ nhỏ, Tứ công chúa đã lưu lạc ở ngoài dân gian, bây giờ được đón vào cung nên có nhiều điều sẽ tò mò”
Ta mỉm cười nhưng trong lòng lại có phần cay đắng.
Làm sao ta có thể quên được việc Phó Dữ Ninh vì nàng ta mà ngay cả tính mạng của mình cũng bất chấp? Một vết thương nhỏ ở chân thì có đáng gì?
Ta băng bó lại vết thương cho hắn rồi nhẹ nhàng nói với hắn: “Vết thương ở chân của người cần phải tịnh dưỡng, người không nên làm những chuyện vớ vẩn như vậy với Hương Loan nữa”
Phó Dữ Ninh lặng lẽ nhìn ta và không nói gì.
Ta thu dọn túi thuốc của mình và chuẩn bị rời đi thì nghe thấy Phó Dữ Ninh hỏi: “Tam công chúa còn đến thăm thần nữa không?”
Ta trả lời hắn: “Ba ngày nữa ta sẽ đến thay thuốc giúp người”
10
Cứ cách ba ngày thì ta lại bước đi trong gió tuyết, ta lại đến căn phòng nhỏ của Phó Dữ Ninh vào đêm khuya chỉ để thay thuốc cho hắn.
Nhưng ngày hôm nay, xa xa ở bên ngoài tiểu điện, ta nghe thấy tiếng cười như chuông bạc trong nhà, trong phòng có một ngọn đèn chiếu sáng, trên cửa sổ phản chiếu một đôi mỹ nhân.
Ta bước đến gần hơn, nghe thấy giọng nói nhẹ nhàng của Phó Dữ Ninh nói với Hương Loan.
“Tứ công chúa, đêm đã khuya rồi, không còn việc gì thì người hãy về phòng nghỉ ngơi đi”
Nàng ta nũng nịu nói: “Ta biết rồi”
Ta lập tức thổi chiếc đèn lồng trong tay của mình, trốn vào trong bóng tối ở góc khuất của tiểu điện, nhìn Hương Loan càng này đi càng xa, nơi tiểu điện không có ánh đèn, đành đi theo ánh trăng sáng lẻ loi vào trong tiểu điện.
Phó Dữ Ninh ngồi ở trước bàn, nhìn người ta phủ đầy sương tuyết, chỉ vào bếp lửa cầm tay hình quả dưa có hoa đồng bên cạnh.
“Đi sưởi ấm tay đi”
Ta nhận ra chiếc bếp lửa cầm tay đó, nó chính là món quà mà Phụ hoàng đã tặng cho Hương Loan.
Lần này ta không nói Phó Dữ Ninh nằm xuống giường nữa và ngồi xổm xuống trước bàn của hắn để thay thuốc cho hắn.
Sau khi băng bó vết thương xong, ta ngẩn đầu lên nhìn hắn rồi nói: “Phó Dữ Ninh, ta sẽ không đến đây nữa”
Ánh trắng chiếu sáng lên khuôn mặt xinh đẹp của hắn, trong đôi mắt không hiện lên nỗi buồn hay niềm vui nào.
Hắn không nói lời nào, ta có hơi ngượng ngùng, tiếp tục lảm nhảm.
“Lúc trước ta đã trả hết lỗi lầm của mình rồi, vốn dĩ muốn định tiến cử người vào lam quan nhưng hiện tại, người đã được Hương Loan trợ giúp, con đường làm quan cũng bằng phẳng hơn, cũng không cần đến ta”
Phó Dữ Ninh cúi người, ánh mắt bình tĩnh dịu dàng: “Tam công chúa có vẻ đang ghen tị với Tứ công chúa”
Ta cười nhẹ, thẳng thẳng thừa nhận: “Đúng vậy”
Hắn cười nhẹ: “Tam công chúa, người đã có tất cả, tại sao lại ghen tị với nàng?”
Tại sao ta lại ghen tị với Hương Loan?
Đó không phải là ghen tị mà hơn cả sự ngưỡng mộ.
Bây giờ ta đã là Tam công chúa có tất cả mọi thứ, nhưng lại cực kỳ ngưỡng mộ Tứ công chúa từng lưu lạc ở nhân gian, nàng có đôi mắt trong trẻo tràn đầy ánh sáng, nàng dám yêu dám hận, nàng trong sáng và quyến rũ.
Cũng giống với thế giới thực mà trước khi ta xuyên đến đây, những cô gái có tính cách đặc biệt, dễ thương và xinh đẹp chính là nhân vật chính trong mắt của tất cả mọi người.
Phó Dữ Ninh đột nhiên nheo mắt mình lại: “Tam công chúa, người thật sự làm cho thần khó mà đoán được, tính tình ương bướng, độc đoán, kiêu ngạo, đây mới là lớp ngụy trang của người sao?”
Hắn đột nhiên đưa tay chạm vào gáy ta, ánh mắt dịu dàng trìu mến, hắn dịu dàng hôn ta, cánh tay hắn ôm lấy vòng eo ta, ta nhắm mắt lại cảm nhận hương trà mát lạnh giữa kẻ răng.
Sau khi hôn sau, ta ở trong vòng tay của hắn mà thở hổ//n hể//n, lúc này ta mới phát hiện Phó Dữ Ninh đang mím chặt môi mình, quan sát phản ứng của ta.
Phó Dữ Ninh đã dùng chính bản thân mình để dụ dỗ và thử thách ta.
Ta là một kẻ ngốc, biết Phó Dữ Ninh làm mọi điều đều vì Hương Loan chỉ cần hắn dịu dàng dỗ dành ta một cách dịu dàng và trìu mến, ta lại dễ dàng vì hắn mà trở nên bối rối.
“Phó Dữ Ninh” ta nhẹ nhàng gọi tên hắn: “Tình yêu chỉ cần bảy phần, sau này người đừng ngốc như vậy nữa”
11
Sau ngày hôm đó, ta đã không gặp lại Phó Dữ Ninh một thời gian.
Cho dù không đến thăm hắn nhưng tin tức của hắn luôn được truyền đến trong cung.
Phó Dữ Ninh đã từ chức thiếu sư của Tứ công chúa Hương Loan, Phó Dữ Ninh trở thành Trung thường thị, và Phụ hoàng đã đồng ý với lời đề nghị giảm thuế nặng nề từ Phó Dữ Ninh.
(*nguyên văn 傅与宁成了中常侍: thành trung thường thị: người hầu thường xuyên. Mình không rõ lắm, bạn nào biết rõ hơn thì xem giúp mình đúng không nhé)
Phó Dữ Ninh là một tài năng xuất chúng trong thiên hạ, làm sao có thể bị nhốt trong ao khi rồng bắt gặp mây và mưa?
Ta vui vẻ mà nghịch nghịch những loại thảo dược trong tay, ta thật sự vui mừng cho hắn.
Trong cung đều nói rằng Tam công chúa đã bỏ thói xấu ham muốn an nhàn, yêu đương lãng mạn, bắt đầu học y và trở thành học trò của thái y.
Nhưng cũng có người lại bắt đầu bịa chuyện, nói rằng Tam công chúa ghen tị với Tứ công chúa, sợ Tứ công chúa tranh giành ngôi vị Nữ đế của mình, thậm chí Phụ hoàng còn đang thử thách xem ta có muốn kế thừa ngôi vị hay không?
Ta tự tay dâng lên những viên thuốc bổ mà do chính ta điều chế ra và nói trước mặt của Phụ hoàng rằng ta muốn trở thành một nữ thái y có thể giúp đỡ thiên hạ và cứu người.
Phụ hoàng nhìn ta một cách vui mừng và nói rằng ta đã thực hiện được tâm nguyện cuối cùng của mẫu phi Lan Phi và khen ngợi ta đã trưởng thành và trở nên hiểu biết.
Kỳ thật thì ta không quan tâm mấy đến những lời đồn thất thiết trong cung lúc này, chỉ là có chút tò mò không biết Phó Dữ Ninh sẽ nghĩ như thế nào?
Nếu ta là vật cản trở trên con đường Nữ đế của Hương Loan, liệu hắn có giế//t ta như cách mà hắn đã đối xử với những kẻ đã cản đường hắn trong cố//t truyện ban đầu hay không?
Ta khịt khịt mũi mà mơ hồ ngửi được mùi thảo dược được điều chế đang thoảng trong không khí.
Ta nhanh chóng đứng dậy và tắt bếp lửa với nụ cười gượng.
Quả nhiên, từ xa xưa, sắc đẹp mê hoặc của nam nhân đều làm hỏng đại sự.
12
Lại một mùa xuân nữa trôi qua.
Mùa hè năm nay gió mạnh và mưa rào liên tục đã gây ngập lụt ở nhiều nơi khác.
Lũ lụt làm ngập nhiều thôn trang, lúa cũng bị ướt.
Sau thiên tai, nhiều bá tánh đã đổ về kinh thành và đi ăn xin khắp nơi.
Người ta nói rằng nhiều người đã đi gom xá//c chế//t khắp các con ngỏ hẽm nhưng lại thiếu những tấm thảm rơm thu thập xá//c chế//t, không che được một chút nhân phẩm và sự che chở cuối đối với những người dân tội nghiệp này.
Hoàng hậu là người đầu tiên đã quyên góp những món đồ trang sức và ngọc bích để cứu trợ thiên tai, xây dựng lều cháo ở góc cung tường giác, đồng thời đích thân tặng gạo và cháo để các quý nữ nhân trong kinh thành làm theo.
Khi ta đang định xin phép Phụ hoàng để ta đi cùng thái y ra ngoài cùng để cứu những người đang gặp nạn thì Hương Loan đang ở trong chính điện mà đang cầu xin phụ hoàng.
Nhưng điều mà nàng cầu xin thánh chỉ ban hôn cho nàng được gả cho Phó Dữ Ninh.
Phụ hoàng cau mày, nhìn Hương Loan với vẻ mặt không vui: “Chúng ta hãy ban chuyện này sau đi”
Rồi lại liếc mắt nhìn tôi với ánh mắt thoáng lên tia oán trách: “Con đến đây cũng vì Phó Dữ Ninh nữa sao?”
“Nhi thần đến đây muốn nói về việc giải quyết vấn đề chữa trị cho các bá tánh tị nạn”
Sau khi ta nói xong, phụ hoàng nhướng mày, tỏ vẻ thích thú: “Con muốn giải quyết như thế nào?”
“Ở kinh thành có nhiều bá tánh bị thương và bệnh tật nhưng lại không đủ thái y điều trị. Một số người chưa cần chữa trị cấp bách thì có thể sơ tán đến nơi có đầy đủ y dược liệu ở hoàng cung. Xây dựng y quán tạm thời ở con đường đi vào kinh thành và do các ngự y sẽ đứng ra phụ trách”
Phụ hoàng mỉm cười: “Phó Dữ Ninh vừa mới kiến nghị với phụ hoàng về việc sơ tán lương thực, còn con thì lại nói về sơ tán cứu chữa. Rất tốt, rất tốt”
Ta cúi đầu và quỳ xuống: “Nhi thần xin thánh ân của phụ hoàng cho nhi thần cùng các ngự y ra khỏi cung để giúp đỡ những nạn nhân đang thương tích”
Phụ hoàng ta nhướng mày: “Con là Tam công chúa của triều đại ta, còn có thân phận cao quý, làm sao có thể tiếp cận với những người dân tị nạn đó được?”
“Nhi thần cũng là thái ý, thái y phải có tính nhân từ, không nên phân biệt thấp hèn và cao quý”
Phụ hoàng cười lớn rồi nói: “Con đã thật sự trưởng thành rồi”