Chương 6 - Ngoại truyện 2: Vì sao không vui mừng? [1] - Hoa Sen Sau Màn Nở Ngát Hương
Ngoại truyện 2: Vì sao không vui mừng? [1]
Chuyến về vẫn đi bằng đường thuỷ nhưng vừa bước lên tàu ta đã há hốc mồm vì kinh ngạc.
“Muội muội, đúng là trùng hợp mà, chúng ta không những đi chung một chuyến mà còn trở về cùng nhau nữa chứ.”
Ta cười ha ha, lặng lẽ lùi lại từng bước một cách xa ba người đàn ông vạm vỡ đó.
Không vì lý do gì khác, lần trước khi gặp nhau trên tàu họ đã chăm sóc ta rất chu đáo, họ còn chuẩn bị cho ta một bình nước nóng nữa chứ.
Mặc dù rất chu đáo, rất tận tình nhưng cũng có vài phần biến thái.
Nhưng lúc khiến ta thực sự nhận ra có điều gì đó không ổn, chính là vào buổi tối ta bị say sóng.
Khi ba vị đại ca này đỡ ta về phòng, ta đã ói nhiều đến mức hoa mắt chóng mặt, không thể phân biệt được đông, tây, nam, bắc nữa rồi.
Trong lúc mơ mơ màng màng, có một bàn tay mát lạnh đặt lên trán ta, động tác vô cùng quen thuộc vén vài sợi tóc ướt ra sau tai ta.
“Ai?” Ta yếu ớt hỏi.
Có tiếng thở dài truyền đến.
Không lâu sau, mùi thơm thoang thoảng của hoa lan phả vào mặt ta, nhẹ nhàng, êm dịu và không gây khó chịu.
Tiếp đó có một cơn ớn lạnh chạy dọc từ đuôi mắt đến viền môi.
Ta dùng sức mở mắt ra.
Sau khi bị cung hình, một số hoạn quan sẽ dùng hương liệu để che đi mùi trên cơ thể mình.
Nếu ta nhớ không lầm thì mùi hương Kỉ Liên dùng là mùi hoa lan.
Nhưng trong phòng không có đèn nên ta không nhìn rõ được dáng vẻ của người chạm vào mình, chỉ có thể túm lấy một góc áo của người.
Ta cố gắng chịu đựng cơn choáng váng, hỏi: “Là chàng sao?”
Người ấy không trả lời, chỉ nhẹ nhàng ém góc chăn cho ta, rất lâu sau mới buông một câu mang theo tâm sự nặng trĩu: “Ngủ đi.”
Chốc lát sau, cơn buồn ngủ ập đến như thủy triều, khi tỉnh cơn mơ, mọi thứ đã tan tành như khói mây.
Ta như phát đi**ên tìm kiếm dấu vết của Kỉ Liên.
Lúc ba vị đại ca đang tán dóc ở boong nghe ta hỏi có còn ai khác trên thuyền nữa hay không, bọn họ liếc nhau đầy ẩn ý, mở miệng ra lại nói rằng ta đang nằm mơ.
Ta ngồi ở mạn thuyền rất lâu, thậm chí bỏ luôn bữa trưa.
Người ta thường nói một nữ tử xinh đẹp trẻ trung, dễ dàng khiến nam nhân xiêu lòng sẽ không có trái tim, nhưng nếu không có trái tim thì tại sao mỗi khi nghĩ đến chàng lòng của ta lại đau đớn đến thế?
Xuống thuyền chở khách, ba vị đại ca kia lại theo ta về nhà trọ, sau đó hào phóng trả hết tiền thuê phòng trong vòng một năm.
Dù rất ngạc nhiên nhưng không có lý do gì để ta chê tiền bạc cả.
Nhưng kể từ ngày ấy, ta thường xuyên ngửi được mùi hương hoa lan thoang thoảng vào ban đêm.
Ta kêu Giáng Châu đến ngửi thử, nhưng nàng nói không ngửi thấy gì cả.
“Lẽ nào thực sự là nằm mơ sao?”
Giáng Châu cũng cảm thấy kỳ lạ, “Nhưng mà nằm mơ cũng đâu có ngửi được mùi gì đâu.”
Lời này đã đánh thức người trong mộng.
Ta gần như chắc chắn rằng Kỉ Liên đã đến đây.
Chàng chưa ch**ết, nhưng lại không chịu gặp mặt ta.
Ta ở lì trong nhà trọ suốt một tháng, cũng không biết tại sao vào buổi tối, mỗi khi ta căng mắt ra chờ người đến thì lại buồn ngủ đến nỗi gật gà gật gù, sau đó nhanh chóng chìm vào giấc ngủ say, hoàn toàn không tìm ra được nguồn gốc của mùi hương kia.
Ta thử đặt bẫy chuột trước cửa phòng, để dầu cù là ở dưới gối nhưng tình hình chẳng hề thay đổi chút nào.
Trong cơn tức giận, ta đi tìm thủ lĩnh của bọn cướp trên núi.
Hắn ta chọn ngày lành tháng tốt, dẫn đầu một đám cướp trên núi bẩn thỉu, vui vẻ bắt trói ta đưa lên núi.
Ánh trăng trong vắt, ta ngồi ở phòng tân hôn chờ đợi đến nỗi hoa cũng úa tàn.
Thủ lĩnh băng cướp sờ cằm hỏi ta: “Muội muội, trễ thế này rồi, ta đoán hắn sẽ không đến đâu, ta vừa đẹp trai vừa có tiền, tiếng lành đồn khắp mấy làng xóm trong vòng mười dặm, chi bằng chúng ta thuận nước đẩy thuyền luôn đi…….”
Hai bàn tay hắn ta nằm lại thành quyền, duỗi ngón cái ra rồi lại cong vào.
Ta nhìn khuôn mặt rậm rạp râu quai nón kia, yên lặng quay đầu đi: “Triệu Ca, điều quan trọng nhất khi đối nhân xử thế chính là phải tự mình biết mình.”
Hắn ta khựng lại, vừa định mở miệng thuyết phục ta tiếp, thì khói tràn vào phòng.
Khóe miệng ta cong nhẹ, tìm một tư thế thoải mái rồi nằm xuống.
Nhìn đi Kỉ Liên, muốn thoát khỏi ta không hề dễ dàng đâu.
Khi mở mắt ra lần nữa, ta đã ở trong một căn phòng xa lạ.
Có một bóng đen đang đứng bên cửa sổ, ta ngồi dậy rồi bước xuống giường, mượn chút ánh sáng tỏa ra từ ánh trăng âm u lạnh lẽo, cuối cùng cũng nhìn rõ khuôn mặt của chàng.
“Đồ thái giám ch*ó đ*ẻ…………….”
Ta nhỏ giọng chửi thề, nhưng tim lại đập loạn xạ, như thể vào khoảnh khắc ta nhắm mắt lại kia, nó vẫn không ngừng đập đi**ên cuồng.
Thấy ta đã tỉnh, chàng mỉm cười, chợt lên tiếng: “Lại đây.”
Giọng điệu nhẹ nhàng nhưng lại giống như đang gọi chó.
Ta chậm rãi bước tới, không ngừng tự nói với chính mình: Lý Phục Linh, ngươi phải bình tĩnh, gặp chàng rồi thì phải nói chuyện cho đàng hoàng.
Đôi mắt đen láy của chàng nhìn ta, bên trong chứa đựng quyến luyến bịn rịn tựa như một dòng nước chảy xuôi, “Tốt hơn trước rồi…”
“Bốp.”
Đôi mắt sáng rực nhìn chòng chọc vào chàng, lòng bàn tay ta tê dại vì đau.
Đã mấy năm không gặp, lá gan của ta lại lớn hơn trước rồi, còn dám đánh cả Cửu Thiên Tuế.
Kỉ Liên không hề khó chịu, thoáng sửng sốt rồi cúi người xuống, vòng tay ôm ta thật chặt như bao lần trước đây.
Chàng dùng rất nhiều sức, má ta áp sát vào lòng ngực chàng.
Song được một lúc thì ta đã không còn sức để vùng vẫy.
Trên đỉnh đầu truyền đến một tiếng thở dài nhẹ nhàng: “Lý Phục Linh, nàng thực sự không thể để người khác bớt lo được mà.”
Mũi ta chua xót, giận dỗi nói: “Cửu Thiên Tuế đang làm gì vậy? Một ngày làm vợ chồng trăm ngày ân nghĩa, tốt xấu gì chúng ta cũng đã ngủ chung một giường lâu như vậy rồi, ngươi lại quá đáng đến mức bắt cóc ta vào ngày thành thân của ta à.”
Chàng ôm lấy cả người ta, đung đưa nhẹ nhàng như đang dỗ dành một đứa trẻ: “Không phải là nàng đang cố ý lừa ta đến sao?”
Chàng biết, chàng biết hết tất cả, chỉ là chàng không muốn gặp ta mà thôi.
Ta càng tức hơn.
“Sao phải lừa ngươi chứ? Ta tình nguyện làm áp trại phu nhân, Chẳng lẽ Cửu Thiên Tuế cho rằng ta – Lý Phục Linh sẽ bám theo ngươi cả đời sao? Hắn ta có thứ mà ngươi không có, ngươi nghĩ……….”
Lời còn chưa dứt, một nụ hôn mang theo sự lạnh lẽo đã rơi xuống lông mày, con mắt, đôi môi………….
Cho đến khi ta không thể nói được bất kỳ điều gì khiến chàng chán ghét nữa.
Sau khi nụ hôn kết thúc, ta mất hết sức lực để phản kháng.
Ta tủi thân dựa vào lòng chàng, khóc không ngừng, không đánh đã khai: “Chàng được phép tìm người gạt ta, nhưng ta không được phép tìm người lừa chàng sao?”
Ba vị nam nhân cao lớn kia vốn là gián điệp do chàng sắp xếp để ở cạnh ta.
Chàng vừa nghe đã hiểu, chậm rãi mỉm cười: “Nàng đúng là người bụng dạ hẹp hòi mà.”
Ngón tay cái của chàng chà xát môi ta, lại bị ta cắn một cái.
Chàng cau mày, vậy mà còn giả vờ đáng thương: “Đau lắm đấy.”
“Chàng đáng bị đau đến ch**ết.” Ta tức giận nói, nhưng thực ra ta đã mềm lòng từ lâu, mở miệng bỏ ngón tay đáng thương của chàng ra.
“Tại sao chàng không chịu gặp ta?”
Chàng thở dài, đôi mắt đen kịt đong đầy sự bất đắc dĩ, “Nàng nên sống một cuộc sống bình thường, giúp chồng dạy con, bình an hạnh phúc.”
“Bình an hạnh phúc ch*ó m*á.” Ta trợn mắt nhìn chàng.
Những ngày tháng không có chàng bên cạnh, nỗi sợ hãi và hoang mang như giòi bọ bò lúc nhúc trong xương mu bàn chân, hành hạ ta đến nỗi cả đêm không ngủ được.
Không giống ta, nhưng chính xác là ta.
Nước mắt trào ra, ta khóc thút thít: “Ta đã nói rồi, nếu chàng nuôi một con mèo con thì không thể………. không thể……….”
“Không thể bạc tình bội nghĩa.” Chàng giơ tay lau nước mắt cho ta, vẫn cười: “Ta vẫn nhớ rất rõ.”
“Vậy mà chàng còn dám bỏ rơi ta.”
Kỉ Liên im lặng, nhìn ta bằng ánh mắt tràn đầy sự không nỡ và tình yêu, xen lẫn dịu dàng và quyến luyến, giống như trăm ngàn lời nói đã bị nghiền nát thành từng vụn nhỏ bên trong đôi mắt ấy.
Mây đen tan đi, mặt trăng ló ra khỏi ngọn cây.
Ta dùng sức nắm chặt thắt lưng của chàng, hỏi: “Chàng vẫn muốn đi à?”
Ta thề, nếu chàng nói đi, ta sẽ không bao giờ để ý đến chàng nữa.
Chàng thở dài, cúi người xuống, trán kề trán với ta.
“Vào khoảnh khắc ta không chịu đựng được nữa mà đến gặp nàng, ta đã biết mình không thể rời đi được nữa.”
Đêm khuya giống như chung rượu mạnh, làm say lòng người, lắc nhẹ vài cái, rượu chảy ra ngoài.
Ta kéo chàng xuống, ra sức hôn lên đôi môi đầy đặn và khiến người khác dễ chìm đắm đó.
Những cơn rùng mình chạy dọc theo sống lưng, những tiếng hít thở hổn hển hòa quyện với nhau, m/á/u và nước mắt trộn lẫn vào nhau, rơi vào miệng vừa mặn vừa tanh.
Khi đã thỏa mãn, chàng khẽ thở dài vào tai ta,
“Cả đời này của ta luôn tiến bước nào rào bước nấy, nàng là biến số duy nhất.”
--------------------------------------------------
🍓 CHÚ THÍCH 🍓
[1] Vì sao không vui mừng?
* Theo mình tra từ điển thì đây là một câu trong bài thơ Phong Vũ 3 (風雨 3) của Khổng Tử.
* Bài thơ đầy đủ:
風雨如晦,
雞鳴不已。
既見君子,
云胡不喜?
* Dịch nghĩa (Bản dịch của Tạ Quang Phát):
Gió mưa mù mịt tối tăm,
Tiếng gà chẳng dứt gáy rầm nghe vang.
Khi em đã gặp được chàng.
Rằng sao mà chẳng rộn ràng vui tươi ?
--------------------------------------------------
💐 Lưu ý: Xưng hô của nhân vật sẽ thay đổi dựa theo tình tiết trong truyện. 💐
Chuyến về vẫn đi bằng đường thuỷ nhưng vừa bước lên tàu ta đã há hốc mồm vì kinh ngạc.
“Muội muội, đúng là trùng hợp mà, chúng ta không những đi chung một chuyến mà còn trở về cùng nhau nữa chứ.”
Ta cười ha ha, lặng lẽ lùi lại từng bước một cách xa ba người đàn ông vạm vỡ đó.
Không vì lý do gì khác, lần trước khi gặp nhau trên tàu họ đã chăm sóc ta rất chu đáo, họ còn chuẩn bị cho ta một bình nước nóng nữa chứ.
Mặc dù rất chu đáo, rất tận tình nhưng cũng có vài phần biến thái.
Nhưng lúc khiến ta thực sự nhận ra có điều gì đó không ổn, chính là vào buổi tối ta bị say sóng.
Khi ba vị đại ca này đỡ ta về phòng, ta đã ói nhiều đến mức hoa mắt chóng mặt, không thể phân biệt được đông, tây, nam, bắc nữa rồi.
Trong lúc mơ mơ màng màng, có một bàn tay mát lạnh đặt lên trán ta, động tác vô cùng quen thuộc vén vài sợi tóc ướt ra sau tai ta.
“Ai?” Ta yếu ớt hỏi.
Có tiếng thở dài truyền đến.
Không lâu sau, mùi thơm thoang thoảng của hoa lan phả vào mặt ta, nhẹ nhàng, êm dịu và không gây khó chịu.
Tiếp đó có một cơn ớn lạnh chạy dọc từ đuôi mắt đến viền môi.
Ta dùng sức mở mắt ra.
Sau khi bị cung hình, một số hoạn quan sẽ dùng hương liệu để che đi mùi trên cơ thể mình.
Nếu ta nhớ không lầm thì mùi hương Kỉ Liên dùng là mùi hoa lan.
Nhưng trong phòng không có đèn nên ta không nhìn rõ được dáng vẻ của người chạm vào mình, chỉ có thể túm lấy một góc áo của người.
Ta cố gắng chịu đựng cơn choáng váng, hỏi: “Là chàng sao?”
Người ấy không trả lời, chỉ nhẹ nhàng ém góc chăn cho ta, rất lâu sau mới buông một câu mang theo tâm sự nặng trĩu: “Ngủ đi.”
Chốc lát sau, cơn buồn ngủ ập đến như thủy triều, khi tỉnh cơn mơ, mọi thứ đã tan tành như khói mây.
Ta như phát đi**ên tìm kiếm dấu vết của Kỉ Liên.
Lúc ba vị đại ca đang tán dóc ở boong nghe ta hỏi có còn ai khác trên thuyền nữa hay không, bọn họ liếc nhau đầy ẩn ý, mở miệng ra lại nói rằng ta đang nằm mơ.
Ta ngồi ở mạn thuyền rất lâu, thậm chí bỏ luôn bữa trưa.
Người ta thường nói một nữ tử xinh đẹp trẻ trung, dễ dàng khiến nam nhân xiêu lòng sẽ không có trái tim, nhưng nếu không có trái tim thì tại sao mỗi khi nghĩ đến chàng lòng của ta lại đau đớn đến thế?
Xuống thuyền chở khách, ba vị đại ca kia lại theo ta về nhà trọ, sau đó hào phóng trả hết tiền thuê phòng trong vòng một năm.
Dù rất ngạc nhiên nhưng không có lý do gì để ta chê tiền bạc cả.
Nhưng kể từ ngày ấy, ta thường xuyên ngửi được mùi hương hoa lan thoang thoảng vào ban đêm.
Ta kêu Giáng Châu đến ngửi thử, nhưng nàng nói không ngửi thấy gì cả.
“Lẽ nào thực sự là nằm mơ sao?”
Giáng Châu cũng cảm thấy kỳ lạ, “Nhưng mà nằm mơ cũng đâu có ngửi được mùi gì đâu.”
Lời này đã đánh thức người trong mộng.
Ta gần như chắc chắn rằng Kỉ Liên đã đến đây.
Chàng chưa ch**ết, nhưng lại không chịu gặp mặt ta.
Ta ở lì trong nhà trọ suốt một tháng, cũng không biết tại sao vào buổi tối, mỗi khi ta căng mắt ra chờ người đến thì lại buồn ngủ đến nỗi gật gà gật gù, sau đó nhanh chóng chìm vào giấc ngủ say, hoàn toàn không tìm ra được nguồn gốc của mùi hương kia.
Ta thử đặt bẫy chuột trước cửa phòng, để dầu cù là ở dưới gối nhưng tình hình chẳng hề thay đổi chút nào.
Trong cơn tức giận, ta đi tìm thủ lĩnh của bọn cướp trên núi.
Hắn ta chọn ngày lành tháng tốt, dẫn đầu một đám cướp trên núi bẩn thỉu, vui vẻ bắt trói ta đưa lên núi.
Ánh trăng trong vắt, ta ngồi ở phòng tân hôn chờ đợi đến nỗi hoa cũng úa tàn.
Thủ lĩnh băng cướp sờ cằm hỏi ta: “Muội muội, trễ thế này rồi, ta đoán hắn sẽ không đến đâu, ta vừa đẹp trai vừa có tiền, tiếng lành đồn khắp mấy làng xóm trong vòng mười dặm, chi bằng chúng ta thuận nước đẩy thuyền luôn đi…….”
Hai bàn tay hắn ta nằm lại thành quyền, duỗi ngón cái ra rồi lại cong vào.
Ta nhìn khuôn mặt rậm rạp râu quai nón kia, yên lặng quay đầu đi: “Triệu Ca, điều quan trọng nhất khi đối nhân xử thế chính là phải tự mình biết mình.”
Hắn ta khựng lại, vừa định mở miệng thuyết phục ta tiếp, thì khói tràn vào phòng.
Khóe miệng ta cong nhẹ, tìm một tư thế thoải mái rồi nằm xuống.
Nhìn đi Kỉ Liên, muốn thoát khỏi ta không hề dễ dàng đâu.
Khi mở mắt ra lần nữa, ta đã ở trong một căn phòng xa lạ.
Có một bóng đen đang đứng bên cửa sổ, ta ngồi dậy rồi bước xuống giường, mượn chút ánh sáng tỏa ra từ ánh trăng âm u lạnh lẽo, cuối cùng cũng nhìn rõ khuôn mặt của chàng.
“Đồ thái giám ch*ó đ*ẻ…………….”
Ta nhỏ giọng chửi thề, nhưng tim lại đập loạn xạ, như thể vào khoảnh khắc ta nhắm mắt lại kia, nó vẫn không ngừng đập đi**ên cuồng.
Thấy ta đã tỉnh, chàng mỉm cười, chợt lên tiếng: “Lại đây.”
Giọng điệu nhẹ nhàng nhưng lại giống như đang gọi chó.
Ta chậm rãi bước tới, không ngừng tự nói với chính mình: Lý Phục Linh, ngươi phải bình tĩnh, gặp chàng rồi thì phải nói chuyện cho đàng hoàng.
Đôi mắt đen láy của chàng nhìn ta, bên trong chứa đựng quyến luyến bịn rịn tựa như một dòng nước chảy xuôi, “Tốt hơn trước rồi…”
“Bốp.”
Đôi mắt sáng rực nhìn chòng chọc vào chàng, lòng bàn tay ta tê dại vì đau.
Đã mấy năm không gặp, lá gan của ta lại lớn hơn trước rồi, còn dám đánh cả Cửu Thiên Tuế.
Kỉ Liên không hề khó chịu, thoáng sửng sốt rồi cúi người xuống, vòng tay ôm ta thật chặt như bao lần trước đây.
Chàng dùng rất nhiều sức, má ta áp sát vào lòng ngực chàng.
Song được một lúc thì ta đã không còn sức để vùng vẫy.
Trên đỉnh đầu truyền đến một tiếng thở dài nhẹ nhàng: “Lý Phục Linh, nàng thực sự không thể để người khác bớt lo được mà.”
Mũi ta chua xót, giận dỗi nói: “Cửu Thiên Tuế đang làm gì vậy? Một ngày làm vợ chồng trăm ngày ân nghĩa, tốt xấu gì chúng ta cũng đã ngủ chung một giường lâu như vậy rồi, ngươi lại quá đáng đến mức bắt cóc ta vào ngày thành thân của ta à.”
Chàng ôm lấy cả người ta, đung đưa nhẹ nhàng như đang dỗ dành một đứa trẻ: “Không phải là nàng đang cố ý lừa ta đến sao?”
Chàng biết, chàng biết hết tất cả, chỉ là chàng không muốn gặp ta mà thôi.
Ta càng tức hơn.
“Sao phải lừa ngươi chứ? Ta tình nguyện làm áp trại phu nhân, Chẳng lẽ Cửu Thiên Tuế cho rằng ta – Lý Phục Linh sẽ bám theo ngươi cả đời sao? Hắn ta có thứ mà ngươi không có, ngươi nghĩ……….”
Lời còn chưa dứt, một nụ hôn mang theo sự lạnh lẽo đã rơi xuống lông mày, con mắt, đôi môi………….
Cho đến khi ta không thể nói được bất kỳ điều gì khiến chàng chán ghét nữa.
Sau khi nụ hôn kết thúc, ta mất hết sức lực để phản kháng.
Ta tủi thân dựa vào lòng chàng, khóc không ngừng, không đánh đã khai: “Chàng được phép tìm người gạt ta, nhưng ta không được phép tìm người lừa chàng sao?”
Ba vị nam nhân cao lớn kia vốn là gián điệp do chàng sắp xếp để ở cạnh ta.
Chàng vừa nghe đã hiểu, chậm rãi mỉm cười: “Nàng đúng là người bụng dạ hẹp hòi mà.”
Ngón tay cái của chàng chà xát môi ta, lại bị ta cắn một cái.
Chàng cau mày, vậy mà còn giả vờ đáng thương: “Đau lắm đấy.”
“Chàng đáng bị đau đến ch**ết.” Ta tức giận nói, nhưng thực ra ta đã mềm lòng từ lâu, mở miệng bỏ ngón tay đáng thương của chàng ra.
“Tại sao chàng không chịu gặp ta?”
Chàng thở dài, đôi mắt đen kịt đong đầy sự bất đắc dĩ, “Nàng nên sống một cuộc sống bình thường, giúp chồng dạy con, bình an hạnh phúc.”
“Bình an hạnh phúc ch*ó m*á.” Ta trợn mắt nhìn chàng.
Những ngày tháng không có chàng bên cạnh, nỗi sợ hãi và hoang mang như giòi bọ bò lúc nhúc trong xương mu bàn chân, hành hạ ta đến nỗi cả đêm không ngủ được.
Không giống ta, nhưng chính xác là ta.
Nước mắt trào ra, ta khóc thút thít: “Ta đã nói rồi, nếu chàng nuôi một con mèo con thì không thể………. không thể……….”
“Không thể bạc tình bội nghĩa.” Chàng giơ tay lau nước mắt cho ta, vẫn cười: “Ta vẫn nhớ rất rõ.”
“Vậy mà chàng còn dám bỏ rơi ta.”
Kỉ Liên im lặng, nhìn ta bằng ánh mắt tràn đầy sự không nỡ và tình yêu, xen lẫn dịu dàng và quyến luyến, giống như trăm ngàn lời nói đã bị nghiền nát thành từng vụn nhỏ bên trong đôi mắt ấy.
Mây đen tan đi, mặt trăng ló ra khỏi ngọn cây.
Ta dùng sức nắm chặt thắt lưng của chàng, hỏi: “Chàng vẫn muốn đi à?”
Ta thề, nếu chàng nói đi, ta sẽ không bao giờ để ý đến chàng nữa.
Chàng thở dài, cúi người xuống, trán kề trán với ta.
“Vào khoảnh khắc ta không chịu đựng được nữa mà đến gặp nàng, ta đã biết mình không thể rời đi được nữa.”
Đêm khuya giống như chung rượu mạnh, làm say lòng người, lắc nhẹ vài cái, rượu chảy ra ngoài.
Ta kéo chàng xuống, ra sức hôn lên đôi môi đầy đặn và khiến người khác dễ chìm đắm đó.
Những cơn rùng mình chạy dọc theo sống lưng, những tiếng hít thở hổn hển hòa quyện với nhau, m/á/u và nước mắt trộn lẫn vào nhau, rơi vào miệng vừa mặn vừa tanh.
Khi đã thỏa mãn, chàng khẽ thở dài vào tai ta,
“Cả đời này của ta luôn tiến bước nào rào bước nấy, nàng là biến số duy nhất.”
--------------------------------------------------
🍓 CHÚ THÍCH 🍓
[1] Vì sao không vui mừng?
* Theo mình tra từ điển thì đây là một câu trong bài thơ Phong Vũ 3 (風雨 3) của Khổng Tử.
* Bài thơ đầy đủ:
風雨如晦,
雞鳴不已。
既見君子,
云胡不喜?
* Dịch nghĩa (Bản dịch của Tạ Quang Phát):
Gió mưa mù mịt tối tăm,
Tiếng gà chẳng dứt gáy rầm nghe vang.
Khi em đã gặp được chàng.
Rằng sao mà chẳng rộn ràng vui tươi ?
--------------------------------------------------
💐 Lưu ý: Xưng hô của nhân vật sẽ thay đổi dựa theo tình tiết trong truyện. 💐