Chương 4 - Hoa Sen Sau Màn Nở Ngát Hương
14.
Cứ tưởng rằng Kỉ Liên đã có niềm vui mới thì sẽ không tới gặp ta nữa, nhưng đến gần tối, chàng lại phái người đến giúp ta tắm rửa sạch sẽ, rồi đưa ta lên xe ngựa để đi vào cung.
Tiểu thái giám đến đón ta nói tối nay Nhiếp Chính Vương tổ chức yến tiệc, chỉ rõ muốn gặp đứa nhỏ mà Cửu Thiên Tuế đang lén giấu, lại rất được chàng chiều chuộng.
Ta sờ bộ giáp mềm mại được mặc sau lớp cung trang, một cơn ớn lạnh chạy từ x/ư/ơ/n/g cụt đến tận sau ót.
“Giáng Châu.”
Ta ngồi trong xe ngựa gọi với ra bên ngoài.
“Phu nhân, nô tỳ ở đây.”
Tiểu nha đầu hầu hạ ta trả lời nhẹ nhàng.
Ta tháo cặp bông tai ra khỏi tai, đưa cho nàng qua ô cửa sổ nhỏ.
“Lỗ tai của Bát Vạn có ve, ngươi dẫn nó đến y quán ở phố Tây coi thử đi, tối nay. . . . . .tối nay không cần về đâu.”
Giáng Châu “Hả” một tiếng, “Phu nhân, lỗ tai có ve cũng không nghiêm trọng, cứ để ngày mai nô tỳ ………………”
“Đi!”
Nha đầu ngốc, nếu không đi thì sẽ không thể đi được nữa đâu.
Giáng Châu không dám chống lại mệnh lệnh, đi được nửa đường rồi cũng đành quay lại.
Khi ta đến cổng hoàng cung, Kỉ Liên đã đứng ở đó đợi ta.
Lúc đỡ ta xuống xe ngựa, khóe môi chàng cong lên, hỏi, “Sợ à?”
Tay ta lạnh đến nỗi làm người ta khiếp sợ, sao chàng có thể không phát hiện được.
Thoáng bình tĩnh lại, ta ngước mắt lên nhìn chàng: “Sợ có ích không?”
Chuyện tới nước này, dù có ngốc đến đâu, ta cũng biết thứ chờ đợi ta phía sau cánh cổng nguy nga này là một bữa Hồng Môn Yến [1].
Bên tai vang lên tiếng cười nhẹ: “Có ta ở đây.”
Có chàng ở đây ta mới càng sợ hơn đó.
Chàng nhẹ nhàng bóp bàn tay nhỏ bé của ta, nói ra lời an ủi, hoàn toàn không giống người đã nhốt ta vào thủy lao mấy ngày trước.
Trong lúc sợ hãi, trên môi đột nhiên xuất hiện một chút lạnh lẽo.
“Gay go rồi, ta hơi hối hận vì đã để nàng ăn mặc đẹp như vậy.”
Chàng mỉm cười, trên mặt hiện ra chút niềm vui nho nhỏ.
Ta vừa định mở miệng hỏi chàng có phải đang định tặng ta cho người khác hay không thì phía trước có tiếng động truyền đến.
Kỉ Liên lau sạch vết son lấm lem trên khóe miệng ta, trong khi ta vẫn chưa kịp ổn định lại hơi thở thì chàng đã dẫn ta vào một tòa lầu mang tên Tinh Nguyệt Tương Huy [2] vô cùng tráng lệ.
Lòng dạ của tên thái giám ch**ết t/i/ệ/t này thật quá khó đoán.
Đi không lâu lắm, ta đã nhìn thấy một vũ đài lớn, bên trên có người ca người múa, tiếng đàn tiếng sáo vang lên liên tục, có cả một đoàn ca múa lớn đang tập họp ở đây.
Song khi nhìn kỹ hơn, không khó để phát hiện ra điều bất thường.
Tiểu hoàng đế ngồi trên ghế cao cười ngây dại, hoàn toàn không quan tâm đến việc Tiêu Lam bất chấp sự phản đối của quan lại và dân chúng, chiếm dụng cung điện của mình để mở tiệc linh đình, càng không để ý đến việc Kỉ Liên chỉ là một thái giám lại công khai ôm ấp nữ nhân.
Hai người họ giống như hai ngôi sao sáng lóa mắt, có thể cướp mất tất cả quyền lực của tiểu hoàng đế bất cứ lúc nào.
Uống xong rồi rót rượu tiếp, Tiêu Lam mở đầu câu chuyện.
Hình như hắn ta đã say, gọi các vũ cơ thướt tha lả lướt trên vũ đài rồi nói với Kỉ Liên: “Những vũ cơ này đều là những mỹ nhân tuyệt sắc mà Tây Vực tiến cống cho nước ta, vóc dáng yêu kiều, đường cong tinh tế, kỹ năng nhảy múa phi thường. Bổn vương muốn dùng mấy người này đổi lấy một đêm của mèo con bên cạnh ngươi, không biết ý của Cửu Thiên Tuế thế nào?”
Đại điện rơi vào im lặng, tim ta đập thình thịch, tay đã ướt đẫm mồ hôi.
Tới rồi, cuối cùng cũng tới rồi.
Ta còn chưa kịp phản ứng thì tiểu hoàng đế cũng đã phụ họa: “Đúng đó Kỉ Liên, dù sao ngươi có nữ nhân cũng vô dụng mà.”
Sự sỉ nhục trắng trợn đập vào mặt chàng, ngay cả ta cũng cảm thấy đau đớn cho chàng.
Chốn quan trường đầy thăng trầm, nào có dễ dàng, trong cung có vô số người ngoài mặt tâng bốc chàng, lại ngấm ngầm khinh thường chàng không phải là nam nhân.
Kỉ Liên vẫn không có phản ứng gì, chàng cầm lấy ly rượu trong tay ta uống cạn, sau đó tự đứng dậy đi về phía vũ cơ xinh đẹp, nhìn chốc lát rồi nhận xét: “Đúng là không tệ.”
Nói xong quay người lại, chắp tay vái Tiêu Lam: “Nữ nhân thôi mà, nếu Vương gia đã lên tiếng, đương nhiên Bản Đốc sẽ nén đau vứt bỏ thứ yêu thích của mình rồi.”
Móng tay ta gần như cắm sâu vào da thịt.
Thái giám ch**ết tiệt, uổng cho ta vừa mới đau lòng cho ngươi.
Nước mắt tích tụ ngày càng nhiều, cuối cùng biến thành một mồi lửa cháy lan ra đồng cỏ.
Trong im lặng, đột nhiên vang lên tiếng của vật nặng bị bể, không nghi ngờ gì, ta chính là người khởi xướng.
Kỉ Liên còn chưa nói xong, ta đã giơ tay hất đổ chén canh nóng hổi vừa mới dọn lên bàn.
Nước canh văng trúng tay, đổ trúng chân, ta ngồi bệt xuống đất, thảm thương nhìn chàng.
Thực ra chén canh kia cũng không nóng lắm, song ta nhất định phải giả vờ là mình sắp ch**ết rồi.
Chỉ cần…………….. đánh cược lần cuối cùng này thôi.
Như đã đoán được từ trước, khóe miệng Kỉ Liên cong lên.
“Nhưng mà Vương gia cũng đã thấy con mèo này được ta nuôi dưỡng đến nỗi coi trời bằng vung, tính tình rất ngang ngược. Nếu Vương gia muốn nàng, sao không đợi ta huấn luyện xong, ba ngày sau sẽ đưa đến quý phủ cho ngài.”
Ba ngày…………… Suy nghĩ của ta rơi vào mê man, không thể tìm ra ý nghĩa trong những lời này.
Ánh mắt Tiêu Lam mang theo sự do dự đảo qua Kỉ Liên và ta một lúc, chợt mỉm cười: “Nghe theo Cửu Thiên Tuế vậy.”
Kỉ Liên cười, cách một khoảng không, nhìn chằm chằm ánh mắt rực lửa của Tiêu Lam, phong thái bình tĩnh, không hề bị đánh bại.
Hoàng đế ra lệnh, tiếng đàn xen lẫn tiếng sáo vang lên, yến tiệc quay lại cảnh tượng ca hát và nhảy múa như lúc đầu.
Nhưng tất cả những người có mặt ở đây đều biết rằng, yến tiệc này chỉ là chút ít bình minh cuối cùng trước dông tố.
15.
Không lâu sau, Kỉ Liên dẫn ta rời khỏi bàn tiệc.
Đoạn đường dài không có ai, chỉ có tiếng lá khô xào xạc dưới chân, chàng ôm ta bước vào trong bức tường cung điện chật hẹp, dáng người thẳng tắp, rõ ràng ta đang nép vào ngực chàng nhưng lại hệt một con chim cút bị rụng hết lông.
“Đêm nay sau khi quay về thu dọn một chút, ngày mai Tiểu Đức Tử sẽ đưa nàng rời khỏi hoàng thành.”
Trong lúc im lặng, Kỉ Liên đột nhiên nói ra lời này.
“Chàng muốn đưa ta đi à?”
Vẫn thích mấy vũ cơ đó hơn phải không?
Ta cắn cằm chàng một cái, nức nở nói: “Nếu chàng nuôi một con mèo con thì phải chấp nhận móng vuốt sắc bén của nó, chấp nhận những âm thanh khó nghe của nó, chấp nhận tính tình cáu kỉnh của nó, lòng dạ khó lường, thích khóc và thường xuyên ầm ĩ, không thể………”
Càng nói ta càng tủi thần, đôi tay đang nắm vạt áo của chàng run rẩy, “……… Không thể bội tình bạc nghĩa được.”
Chàng cúi đầu, nhướng mày hỏi: “Mèo con có nghe lời không?”
Trọng điểm là cái này hả?
Ta tức giận đến chảy cả nước mũi, cúi đầu tránh ánh mắt nghi ngờ chất vấn của chàng: “Mèo con đang thay đổi…”
Phía trên đỉnh đầu vang lên tiếng cười nhẹ, hồi lâu sau, chàng gác cằm lên đỉnh đầu ta, nhẹ nhàng thở dài: “Nàng biết không Lý Phục Linh, có đôi khi ta thực sự không thể làm gì được nàng.”
Sao ta lại không biết chứ.
Biết rõ chàng gióng trống khua chiêng nuông chiều ta chỉ để bộc lộ điểm yếu của mình trước mặt Tiêu Lam, biết rõ tất cả mọi chuyện đều là kết quả do chàng dày công tính toán.
Từ lâu, Kỉ Liên đã cố ý hoặc vô tình tạo ra những biểu hiện giả dối rằng ta rất quan trọng với chàng và Tiêu Lam cũng đang càng lúc càng tin tưởng điều đó là thật.
Yến tiệc trong cung tối nay chính là bằng chứng rõ ràng nhất, Tiêu Lam đã bắt đầu thăm dò sức nặng của ta trong lòng Kỉ Liên.
Nhưng hắn ta không biết, những chuyện này đều là những thứ Kỉ Liên muốn hắn ta nhìn thấy.
Chỉ cần hắn ta để mắt tới ta, sẽ không chú ý tới những động tĩnh đang ngấm ngầm diễn ra của Đông Xưởng.
Ta mạnh dạn đoán rằng khi hai bên thực sự đối đầu trên chiến trường, Tiêu Lam sẽ tìm mọi cách để bắt ta đi và đây sẽ là một trong những thủ đoạn dùng để uy hiếp Kỉ Liên.
Về phần Kỉ Liên, chàng sẽ chỉ cười giễu cợt rồi ra lệnh gi**ết không thương tiếc.
Cơn gió lạnh thổi qua, ta đã hiểu hết mọi chuyện.
Nhưng ta vẫn muốn ở bên cạnh chàng.
Cho dù chàng lợi dụng ta, thì vào lúc ta gặp nguy hiểm, chàng đã không màng nước sôi lửa bỏng mà cứu ta, lúc ta buồn muốn khóc, cũng là chàng bảo ta đừng kìm nén.
Ta rất lạnh, lạnh đến mức không thể bỏ ngọn lửa sẽ thiêu chết chính mình.
Hơn nữa, giữa hai chúng ta, không thể phân biệt được là ai đúng ai sai.
Nhưng tại sao chàng lại muốn đưa ta đi chứ?
Ta ngẩng đầu lên hỏi chàng: “Chàng có hối hận không?”
Không muốn sử dụng ta như một khuyết điểm sao?
Kỉ Liên khựng lại, không nói gì.
Thực ra…………. cũng đáng giá.
Gió thu chợt nổi lên, ta nép vào lòng chàng: “Chàng không chắc mình có thể thắng sao?”
Bộ giáp mềm mại trên người phần nào bộc lộ sự thiếu tự tin của chàng.
Vòng tay ôm ta thoáng siết chặt, chàng nhẹ nhàng thở dài một tiếng: “Lý Phục Linh, thông minh quá cũng không phải là chuyện tốt đâu.”
Chàng đã nói muốn ta yên tâm làm cá chậu chim lồng của chàng, mặc dù có khả năng sẽ ch**ết, nhưng ta sẽ không phải muộn phiền nhiều như khi còn sống nữa.
Song ta tự nhận mình không phải là một cô nương thích sự nhàn, ngay cả những vở kịch ta thích cũng nói về bầu trời sụp đổ, muôn hoa héo tàn, sự phiền muộn của những người anh hùng, những mỹ nhân ở độ tuổi xế chiều, ta muốn xem cõi đời này lâm vào cảnh héo rũ hoang tàn, kể cả thần linh cũng bị kéo vào nỗi đau khổ ch**ết dở sống dở của thất tình lục dục [3].
Nhưng ông Trời lại cố tình để cho ta gặp Kỉ Liên.
Ta không biết giữa ta và chàng rốt cuộc là thật lòng hay vẫn là giả dối, nhưng có một điều rất rõ ràng là ta không muốn chàng ch**ết.
“Kỉ Liên, chúng ta chạy trốn đi.”
Tìm một nơi trời cao hoàng đế ở xa, sống nốt phần đời còn lại trong kham khổ vui vẻ.
Ngay cả ta cũng có thể nhìn ra được Nhiếp Chính Vương đang có ý đồ gi**ết người, còn vị tiểu hoàng đế đang dần trưởng thành kia đã không còn tin tưởng chàng nữa.
Trước có sói sau có hổ, đây là cách duy nhất ta có thể nghĩ ra lúc này.
Hàng cây dài hai bên lùi dần về phía sau, gió lướt qua vang lên tiếng xào xạc của lá cây, song đáp lại ta là sự im lặng đến đáng sợ.
16.
Lúc trở về Đông Xưởng thì Trời đã rất khuya, Kỉ Liên quỳ một chân trên mặt đất, bôi thuốc vào bàn chân bị bỏng của ta.
Ngón tay trắng bệch của chàng nhẹ nhàng chấm một ít bột thuốc, động tác bôi thuốc nhẹ nhàng như đang chạm một báu vật quý hiếm.
Sau khi bột thuốc được rải đều, Kỉ Liên mới đứng dậy.
Ta nhanh tay lẹ mắt giữ chặt tay chàng, chỉ lo thoáng một cái thần tiên sẽ biến mất, “Đừng đi được không?”
Kỉ Liên xoay người, ánh mắt hoang mang: “Là nàng hay là ta?”
“Chàng đừng đi, cũng đừng đuổi ta đi.”
Chàng trở nên hứng thú, đuôi mày hơi cong: “Tại sao?”
Nhất định phải thổ lộ sao?
Ta không muốn.
Ta không trả lời, chỉ vòng tay qua eo chàng, đẩy chàng nằm xuống giường.
Ta nghĩ cả ta và chàng đều có vài tật xấu, sẽ dễ đạt cực khoái hơn khi cơ thể bị thương một chút.
Ban đầu Kỉ Liên không đếm xỉa đến ta, chỉ nhìn ta hôn môi chàng.
Nhưng ta chỉ hôn chàng trong chốc lát thì dáng vẻ của chàng đã thay đổi, chàng mạnh mẽ đến mức muốn khảm ta vào x/ư/ơ/n/g tủy của chàng.
Từng lớp quần áo được cởi ra, chỉ còn lại ánh nến đang nhảy múa trên da thịt, hóa thành những nụ hoa xinh đẹp mỏng manh.
Khoảnh khắc tiếp theo, chàng nằm sấp trên người ta, dùng những ngón tay hơi lạnh của mình lướt ngang dọc trên lưng ta, một cơn rùng mình nhẹ chạy dọc theo sống lưng, cuối cùng rơi xuống một nơi không thể diễn tả bằng lời được.
“Lý Phục Linh, ta là ai?”
Chàng hỏi đi hỏi lại, ta cũng trả lời đi trả lời lại.
“Kỉ Liên, chàng là Kỉ Liên.”
Dù đã nhìn thấy nhiều lần, nhưng khoảnh khắc này ta lại xấu hổ đến nỗi không biết phải làm gì, giấu mặt vào gối không chịu nhìn chàng.
Kỉ Liên nắm tay ta bay lên chín tầng mây rồi lại cùng nhau hạ xuống, chàng mỉm cười dịu dàng nhìn ta, “Bây giờ thì biết xấu hổ sao? Sự dũng cảm lúc nãy đi đâu mất rồi hả?”
Mồ hôi trên người vẫn chưa kịp khô, ta rên rỉ một tiếng, vùi đầu vào chăn, một lúc sau mới buồn bực lên tiếng: “Phải làm sao đây, Kỉ Liên, hình như ta yêu chàng mất rồi.”
Chỉ khi yêu một người, người ta mới xấu hổ đến mức không thể nhấc chân lên được nữa vì làm những chuyện này.
Cơ thể Kỉ Liên cứng đờ, sau đó lại nhẹ nhàng ôm ta vào lòng, hôn lên tóc ta.
“Không đâu, nàng đã yêu ta từ lâu rồi, chỉ là nàng không biết mà thôi.”
Ta chỉ nghĩ chàng đang nói bậy, nhẹ nhàng cắn ngực chàng một cái: “Đốc Công đại nhân, ngài bớt bảnh chọe đi.”
Kỉ Liên cười cười, không có phản bác.
Chúng ta ôm chặt lấy nhau trong đêm tối, sau đó lại ngầm quấn lấy nhau suốt ba đêm.
Sáng sớm khi thức dậy, ta lại nói lần nữa: “Kỉ Liên, chúng ta chạy trốn đi.”
Chàng ôm ta từ phía sau, hít một hơi thật dài, kể cho ta nghe một giấc mơ.
Giấc mơ bắt đầu từ trận hạn hán nghiêm trọng kéo dài suốt ba năm ở Loan Hóa.
Rượu thịt trong gia đình giàu sang phú quý ăn không hết bốc mùi ô thiu, còn ngoài đường đầy người nghèo khổ ch**ết vì lạnh vì đói, chàng thiếu niên đói khát đến mức ngất xỉu, vì muốn tìm đường sống đành phải vào cung tịnh thân.
Chỉ là con đường để trở thành một hoạn quan không hề dễ dàng, khó khăn lắm mới vượt qua được nỗi đau bị cung hình, nhưng vẫn còn hàng ngàn chông gai đang chờ đợi ở phía trước.
Vẻ ngoài đẹp đẽ vừa là một phần thưởng vừa là một hình phạt.
Lúc đầu, chàng thiếu niên dựa vào sự yêu thích của hoàng hậu và phi tần trong cung mà như cá gặp nước, nhưng dần dần, một vài thái giám có chức vụ cao hơn trong cung phát hiện ra điều này.
Chàng thiếu niên thường bị gọi đến những nơi bẩn thỉu, chịu đựng những gã đó sờ mó tay chân, tùy ý đánh đập, trêu đùa cắn mắng.
Mãi cho đến khi Liễu Quý Phi vô tình xen vào việc này, chàng thiếu niên mới may mắn thoát khỏi tai họa.
Thoáng một cái đã mười năm trôi qua, chàng hết lòng hầu hạ trong Hàm Phúc cung, Quý Phi cũng luôn coi chàng như con.
Nhưng sông có lúc trong lúc đục, người có lúc nhục lúc vinh, lúc Liễu Quý Phi chuyển dạ sinh con, tuy bà sinh ra Long tử nhưng sức khỏe lại bị tổn thương nghiêm trọng.
Trước khi ch**ết, bà dặn dò thiếu niên, dù thế nào đi chăng nữa chàng cũng phải giúp bà bảo vệ đứa nhỏ này.
Chàng rơi nước mắt đồng ý, cuối cùng dựa vào sức của bản thân, một tay đẩy con trai của Quý Phi lên ngai vàng.
Chỉ là sự sụp đổ của Đại Hạ không diễn ra trong ngày một ngày hai, mặc kệ chàng thiếu niên thức khuya dậy sớm, cũng không thể ngăn cản được sự suy tàn dần dần của hoàng quyền Đại Hạ.
Bên trong, Bắc Bình vương Tiêu Lam nhìn chằm chằm như hổ đói, chờ đợi cháu trai hoàng đế của mình chết để có thể suôn sẻ lên ngai vàng.
Bên ngoài, các Phiên vương [4] cũng tranh giành gay gắt, vùng biên giới thường xuyên xảy ra những chuyện phiền phức.
Chàng thiếu niên không thể không hóa thành sói, nhờ vào sức mạnh của Đông Xưởng để tung hoành bãi hạp [5], một bên dẹp loạn sự tranh giành của các Phiên vương, một bên đấu trí đấu dũng [6] với Bắc Bình vương.
Thức vi, thức vi, hồ bất quy? Vi quân chi cố, hồ vi hồ trung lộ! [7]
Thức vi, thức vi, hồ bất quy? Vi quân chi cung, hồ vi hồ nê trung! [8]
Nhiều năm sau, tiểu hoàng đế đọc bài thơ này cho chàng nghe.
Mặc dù lúc đó chàng đã nắm giữ quyền lực to lớn nhưng không thể không ngẩn ngơ, trong lòng cảm nhận được niềm vui khi lần đầu tiên được làm cha, chàng mỉm cười vui vẻ với hoàng đế.
Lại không hề biết rằng những năm tháng lo lắng hết lòng của mình đã trở thành một loại thuốc mãn tính đầu đ/ộ/c chàng.
Một ngày trước khi chúng ta chia ly, lần đầu tiên Kỉ Liên bộc lộ cảm xúc thật của mình với ta.
Chàng ôm ta, để mái tóc đen bóng mượt trải dài trên gấm, “Tiêu Lam đã bắt đầu xách động chiến tranh, nội trong vài ngày nữa sẽ bức vua thoái vị. Phục Linh, ta phải thay Quý Phi bảo vệ con của bà.”
“Cho dù hắn không còn tin tưởng chàng nhiều nữa sao?” Ta hỏi.
Kỉ Liên rũ mắt xuống, im lặng không nói tiếng nào.
“Ta hiểu rồi, vậy chàng giao ta cho Tiêu Lam đi. Chỉ là lần này ta bằng lòng làm như vậy.”
Ta nhìn chàng, trong mắt chỉ có sự chua chát.
Lý Phù Dung từng nói người ta lấy không phải là nam nhân, ta cũng cho rằng Kỉ Liên không phải, nhưng đến tận hôm nay ta mới hiểu được, nam tử đầu đội trời chân đạp đất không phải là nói đến người sở hữu vài lạng thịt ở giữa hai chân.
Trượng phu [9] thì có thể tùy tiện, song người quân tử thì cần kỷ luật.
Kỉ Liên xứng đáng như vậy.
Nếu chàng muốn đưa cho Tiêu Lam một lỗ hổng, thì ta sẽ làm lỗ hổng ấy.
Dù sao thì vận mệnh của ta cũng như cọng rơm ngọn cỏ, cắm ở đâu thì nó chả mọc.
Lúc bình minh, Kỉ Liên đang phác họa Điểm Thúy [10] cho ta lần cuối cùng, lông chim bói cá còn chưa kịp khô đã có người đứng ngoài cửa thúc giục chàng, nói rằng Thiên Hộ đại nhân đang đợi trong thư phòng.
Ta cắn môi, ôm chàng lần cuối.
Kỉ Liên cúi đầu, nhìn chằm chằm ta nói: “Lý Phục Linh, nàng nói yêu ta thêm lần nữa đi.”
Ta ngoài lạnh trong nóng trợn mắt liếc chàng một cái: “Chàng đã tặng ta cho người khác còn muốn ta nói yêu chàng à?”
Chàng lặng lẽ mỉm cười, dùng sức kéo ta vào lòng, hôn nhẹ lên trán ta, “Nhưng ta muốn nghe.”
Ta nghiêng đầu: “Ta mới không………”
Lời còn chưa dứt, cổ chợt đau nhức.
Kỉ Liên mỉm cười, khóe mắt ửng đỏ, giọng nói tựa như bị ngăn cách với ta bởi tầng tầng lớp lớp màn lụa.
Trong lúc hoảng hốt, ta nghe thấy chàng nói: “Lý Phục Linh, ta cũng yêu nàng.”
Vết mực nhạt dần trước mắt ta, chỉ còn lại những bóng dáng mơ hồ.
Thái giám ch**ết t/i/ệ/t, rõ ràng là ta……….
Rõ ràng là ta còn chưa nói ta yêu chàng mà.
17.
“Bà chủ, bộ đang nhớ tiểu tình lang à? Đồ ăn còn chưa làm xong hả?”
Gã vừa nói vừa quay đầu lại, đùa vài câu t/ụ/c t/ĩ/u với đồng bọn.
Ta tỉnh táo lại, hét vào trong bếp.
Sau đó, quay đầu nói với gã: “Không thấy ta hối họ hả? Ngươi gấp như vậy là đang vội đi đầu thai à?”
Gã vừa nghe thì sắc mặt thay đổi rõ rệt, quay người lại…………. Định mắng ta, nhưng sau khi nhìn Bát Vạn to lớn nằm sát chân ta, thì không dám hó hé gì nữa.
Có người khuyên gã đừng tức giận, nói lần sau không đến nữa là được.
Ta hừ lạnh, thầm nghĩ không đến cũng không có vấn đề gì quan trọng, dù sao nhà trọ của ta cũng thường xuyên không có khách.
Ba năm trước, Kỉ Liên nhét một cái túi lớn đầy vàng lá cho ta, lại đưa ta đến biên giới của một quốc gia hoang vắng, chim cũng không thèm tới ị.
Khi ta tỉnh lại, mẹ ta đang ngồi bên bàn ăn uống thỏa thích, cạnh chân bà là Bát Vạn đang dốc sức chắp tay cúi đầu lạy bà.
Thấy ta mở mắt ra, vẻ mặt Giáng Châu tràn đầy vui mừng, lấy khế đất và khế ước mua bán nhà của nhà trọ này đưa cho ta.
Ta sửng sốt, tiếp nhận nó mà không nói lời nào.
Bởi vì ngoài điều đó ra, ta không biết phải làm điều gì khác để giúp Kỉ Liên.
Chớp mắt một cái nửa năm đã trôi qua, đường biên giới giữa hai nước bị phong tỏa.
Tận hai tháng sau ta mới biết được tin tức Tiêu Lam rớt đài.
Có một thực khách sắp sang Xiêm La [11] buôn bán hương liệu, khi đi ngang qua kinh thành đã ngửi thấy mùi m/á/u tanh nồng nặc, sau khi hỏi thăm xung quanh thì được biết Nhiếp Chính Vương vào cung bức vua thoái vị không thành công, đã bị Kiêu Kỵ tướng quân c/h/é/m đ/ầ/u ngay trước đại điện.
Lúc đi ngang qua bảng vàng, hắn ta đã cố ý nhìn thoáng qua, phát hiện quả nhiên lời đồn là sự thật, rất nhiều người được đặc biệt cất nhắc, cũng có không ít người được thăng chức, phong tước.
Lúc đó ta đang tính toán sổ sách ở quầy, nghe vậy lập tức chạy tới: “Vậy Đông Xưởng thì sao? Trên bảng vàng có viết tên của Cửu Thiên Tuế hay không?”
Hắn ta khịt mũi khinh thường, “Cửu Thiên Tuế là cái gì chứ, một hoạn quan thì có thể làm được gì?”
Ta sững sờ.
Đúng vậy, ai sẽ nhớ đến công lao và thành tích của một hoạn quan chứ?
Ta rũ mắt, ngồi trước quầy cả ngày, quên luôn việc đang làm.
Khoảng một năm sau, phong trào lật độ quyền lực của thái giám của Hàn Lâm viện càng ngày càng trở nên phổ biến rộng rãi, không cần nghĩ cũng biết ai là người bày mưu tính kế.
Nghệ thuật của hoàng đế nằm ở việc biết cân bằng thế cục, sau khi diệt trừ được Nhiếp Chính Vương, người tiếp theo bị giải quyết chính là Đốc Công quyền lực trải rộng khắp triều đình và dân gian của Đông Xưởng.
Kỳ thật vào khoảnh khắc rời khỏi hoàng thành, ta đã biết Kỉ Liên không có ý định sống.
Chàng là cây đao được hoàng đế dùng để loại trừ những đảng phái bất đồng ý kiến, thân thể chàng phủ đầy vết bẩn không thể tẩy sạch được, chỉ có trái tim chàng là sạch sẽ, sạch đến mức có thể bỏ qua sự nhục nhã và nghi ngờ trắng trợn.
Người ban cho chàng hai chữ ân tình, chàng lại dùng cả cuộc đời của mình để đền đáp.
Đúng là một kẻ ngốc mà.
Năm Hi Hòa thứ mười hai, cũng là năm thứ ba ta làm bà chủ, hoàng đế ban lệnh bãi bỏ toàn bộ Đông Xưởng, Đốc Công Kỉ Liên biến mất không rõ tung tích.
Tuy nói là mất tích, nhưng ta cũng có thể đoán được sơ sơ sự thật là cái gì.
Ngày hôm ấy, ta đang đếm rượu ở trong nhà kho thì nhận được một lá thư được gửi tới từ Biện Lương, phần tên người gửi ghi hai chữ Diệp Liên.
“A Linh, con qua đây nhanh lên!”
Ta đang mở thư thì nghe tiếng hét toáng lên của mẹ, giục ta đi đến nhà người đồ tể ở Lý trấn cách đây mười dặm.
Lần trước bọn cướp trên núi xông vào nhà trọ cướp sạch mọi thứ, còn dọa nạt làm bà sợ hãi vừa khóc vừa nói trong nhà cần có một người nam nhân canh giữ và bảo vệ.
Ta không thèm nghĩ đã dứt khoát từ chối, nhưng sau bữa cơm chiều, bà lại tiếp tục khuyên ta.
“Mẹ biết con đã có người trong lòng, nhưng con cũng chứng kiến từ đầu đến cuối chuyện khủng khiếp kia mà.”
Bà nhìn ta, thoáng ngập ngừng: “Người mà con muốn gặp…….. Có lẽ sẽ không đến đâu.”
Những gì Kỉ Liên nói với ta lại hiện lên trong đầu, chàng nói: “Lý Phục Linh, nàng không làm nàng tiên nhỏ quả thật là đáng tiếc.”
Đúng vậy, ta là một nữ tử xinh đẹp trẻ trung, dễ dàng khiến nam nhân xiêu lòng mà, làm sao có thể một lòng một dạ nhớ nhung một người mãi không buông được chứ?
Nhưng không hiểu tại sao, khi nghe mẹ nói những lời này, nước mắt lại không ngừng rơi.
Mẹ ta không phải là một người biết an ủi người khác, bà chỉ có thể vỗ nhẹ lên vai ta vài cái rồi lặng lẽ đi ra ngoài.
Những giọt nước mắt trong suốt như pha lê rơi xuống tờ giấy, cái tên được ký trên đó mờ đi.
Ta dùng tay áo lau đi lau lại nhưng không thể lau sạch vết nước mắt trên đó nên đành đặt lá thư xuống, mở cửa sổ và nhìn ra ngoài.
Cơn gió mùa thu lướt ngang qua cửa sổ, thổi tan ráng chiều phía chân trời.
Rơi vào trái quýt ngọt ngào trong tay đứa trẻ nhỏ, lạc vào nơi con ngươi đã biến thành màu trà của bà cụ.
Sống chết luân phiên, nhân quả luân hồi, cuộc đời luôn là như thế.
Dưới lầu có người hét lên:
“Bà chủ, lấy cho ta một bình rượu và hai lạng thịt bò!”
Ta buông một tiếng thở dài ảo não, đặt phong thư xuống, hét lên một tiếng “Được” với người dưới lầu.
Đóng cửa lại, gió thu lùa vào qua khe cửa sổ, thổi bay tờ giấy trên bàn.
Trên đó chỉ có một câu được viết bằng chữ Khải nhỏ đẹp đẽ:
“Lý Phục Linh, nếu có kiếp sau, ta sẽ nguyên vẹn đến gặp nàng.”
[Kết thúc phần văn chính.]
--------------------------------------------------
🍓 CHÚ THÍCH 🍓
[1] Hồng Môn Yến: chỉ bữa tiệc nguy hiểm ngầm chứa âm mưu sát hại thực khách.
[2] Tinh Nguyệt Tương Huy: mặt trăng và ngôi sao cùng nhau tỏa sáng.
[3] Thất tình lục dục: là một thuật ngữ trong Phật giáo. Theo đó, thất tình chỉ 7 sắc thái biểu cảm của con người như vui mừng, giận hờn, buồn bã, vui vẻ, ghét, yêu, ham muốn. Còn lục dục là 6 nguyên nhân khiến con người đem lòng yêu mến ai đó.
[4] Phiên vương: Quan hệ giữa các Tiểu quốc và triều đình Đại Hán ở kinh sư đều theo mô hình 「"Nước nhỏ (chư hầu) tồn tại cùng nước lớn (kinh sư)"」, cũng gọi là Phiên vương (藩王; nghĩa là "Tước Vương che chắn ở biên giới").
[5] Tung hoành bãi hạp (Tung hoành khai hợp - 纵横捭阖):
* Tung hoành: Hợp tung liên hoành.
* Khai hợp: Khép mở.
Ban đầu dùng để miêu tả một loại phương pháp khi du thuyết của các mưu sĩ thời Chiến quốc. Sau này thì dùng để miêu tả thủ đoạn vận dụng liên hợp hoặc chia rẽ, đối đáp suy đoán, đả động người khác ở trong lĩnh vực chính trị và ngoại giao.
[6] Đấu dũng (鬥勇): so coi ai dũng cảm gan dạ hơn.
Đấu trí (鬥智): so coi ai cơ trí khôn ngoan hơn.
[7] Thức vi, thức vi, hồ bất quy? Vi quân chi cố, hồ vi hồ trung lộ! (式微, 式微, 胡不歸? 微君之故, 胡為乎中露!): là bài thơ Thức Vi 1 (式微 1) của Khổng Tử.
* Dịch nghĩa: (nguồn: Thi Viện)
Suy vi quá rồi!
Sao lại không trở về?
Chẳng phải vì cớ có vua ở đây,
Thì sao lại chịu thấm ướt đầm đìa trong sương lộ như thế này?
[8] Thức vi, thức vi, hồ bất quy? Vi quân chi cung, hồ vi hồ nê trung! (式微, 式微, 胡不歸? 微君之躬, 胡為乎泥中!): là bài thơ Thức Vi 2 (式微 2) của Khổng Tử.
* Dịch nghĩa: (nguồn: Thi Viện)
Suy vi quá rồi!
Sao lại không trở về?
Chẳng vì thân của vua ở đây,
Thì sao lại chịu chìm hãm vào bùn lầy?
[9] Trượng phu: Người đàn ông có khí phách trong xã hội phong kiến.
[10]: Điểm Thúy: là sự kết hợp hoàn mỹ giữa kỹ thuật kim khí và kỹ thuật lông chim truyền thống của dân tộc Hán Trung Quốc, đầu tiên dùng vàng hoặc kim loại mạ vàng làm thành khung với hoa văn khác nhau, sau đó dùng lông màu xanh nhạt xinh đẹp trên lưng chim bói cá (ngoài ra còn gọi là chim trả; chim phỉ thuý) cẩn thận khảm lên, nhằm chế thành các loại đồ trang sức.
[11] Xiêm La: tên cũ của Thái Lan.
--------------------------------------------------
Cứ tưởng rằng Kỉ Liên đã có niềm vui mới thì sẽ không tới gặp ta nữa, nhưng đến gần tối, chàng lại phái người đến giúp ta tắm rửa sạch sẽ, rồi đưa ta lên xe ngựa để đi vào cung.
Tiểu thái giám đến đón ta nói tối nay Nhiếp Chính Vương tổ chức yến tiệc, chỉ rõ muốn gặp đứa nhỏ mà Cửu Thiên Tuế đang lén giấu, lại rất được chàng chiều chuộng.
Ta sờ bộ giáp mềm mại được mặc sau lớp cung trang, một cơn ớn lạnh chạy từ x/ư/ơ/n/g cụt đến tận sau ót.
“Giáng Châu.”
Ta ngồi trong xe ngựa gọi với ra bên ngoài.
“Phu nhân, nô tỳ ở đây.”
Tiểu nha đầu hầu hạ ta trả lời nhẹ nhàng.
Ta tháo cặp bông tai ra khỏi tai, đưa cho nàng qua ô cửa sổ nhỏ.
“Lỗ tai của Bát Vạn có ve, ngươi dẫn nó đến y quán ở phố Tây coi thử đi, tối nay. . . . . .tối nay không cần về đâu.”
Giáng Châu “Hả” một tiếng, “Phu nhân, lỗ tai có ve cũng không nghiêm trọng, cứ để ngày mai nô tỳ ………………”
“Đi!”
Nha đầu ngốc, nếu không đi thì sẽ không thể đi được nữa đâu.
Giáng Châu không dám chống lại mệnh lệnh, đi được nửa đường rồi cũng đành quay lại.
Khi ta đến cổng hoàng cung, Kỉ Liên đã đứng ở đó đợi ta.
Lúc đỡ ta xuống xe ngựa, khóe môi chàng cong lên, hỏi, “Sợ à?”
Tay ta lạnh đến nỗi làm người ta khiếp sợ, sao chàng có thể không phát hiện được.
Thoáng bình tĩnh lại, ta ngước mắt lên nhìn chàng: “Sợ có ích không?”
Chuyện tới nước này, dù có ngốc đến đâu, ta cũng biết thứ chờ đợi ta phía sau cánh cổng nguy nga này là một bữa Hồng Môn Yến [1].
Bên tai vang lên tiếng cười nhẹ: “Có ta ở đây.”
Có chàng ở đây ta mới càng sợ hơn đó.
Chàng nhẹ nhàng bóp bàn tay nhỏ bé của ta, nói ra lời an ủi, hoàn toàn không giống người đã nhốt ta vào thủy lao mấy ngày trước.
Trong lúc sợ hãi, trên môi đột nhiên xuất hiện một chút lạnh lẽo.
“Gay go rồi, ta hơi hối hận vì đã để nàng ăn mặc đẹp như vậy.”
Chàng mỉm cười, trên mặt hiện ra chút niềm vui nho nhỏ.
Ta vừa định mở miệng hỏi chàng có phải đang định tặng ta cho người khác hay không thì phía trước có tiếng động truyền đến.
Kỉ Liên lau sạch vết son lấm lem trên khóe miệng ta, trong khi ta vẫn chưa kịp ổn định lại hơi thở thì chàng đã dẫn ta vào một tòa lầu mang tên Tinh Nguyệt Tương Huy [2] vô cùng tráng lệ.
Lòng dạ của tên thái giám ch**ết t/i/ệ/t này thật quá khó đoán.
Đi không lâu lắm, ta đã nhìn thấy một vũ đài lớn, bên trên có người ca người múa, tiếng đàn tiếng sáo vang lên liên tục, có cả một đoàn ca múa lớn đang tập họp ở đây.
Song khi nhìn kỹ hơn, không khó để phát hiện ra điều bất thường.
Tiểu hoàng đế ngồi trên ghế cao cười ngây dại, hoàn toàn không quan tâm đến việc Tiêu Lam bất chấp sự phản đối của quan lại và dân chúng, chiếm dụng cung điện của mình để mở tiệc linh đình, càng không để ý đến việc Kỉ Liên chỉ là một thái giám lại công khai ôm ấp nữ nhân.
Hai người họ giống như hai ngôi sao sáng lóa mắt, có thể cướp mất tất cả quyền lực của tiểu hoàng đế bất cứ lúc nào.
Uống xong rồi rót rượu tiếp, Tiêu Lam mở đầu câu chuyện.
Hình như hắn ta đã say, gọi các vũ cơ thướt tha lả lướt trên vũ đài rồi nói với Kỉ Liên: “Những vũ cơ này đều là những mỹ nhân tuyệt sắc mà Tây Vực tiến cống cho nước ta, vóc dáng yêu kiều, đường cong tinh tế, kỹ năng nhảy múa phi thường. Bổn vương muốn dùng mấy người này đổi lấy một đêm của mèo con bên cạnh ngươi, không biết ý của Cửu Thiên Tuế thế nào?”
Đại điện rơi vào im lặng, tim ta đập thình thịch, tay đã ướt đẫm mồ hôi.
Tới rồi, cuối cùng cũng tới rồi.
Ta còn chưa kịp phản ứng thì tiểu hoàng đế cũng đã phụ họa: “Đúng đó Kỉ Liên, dù sao ngươi có nữ nhân cũng vô dụng mà.”
Sự sỉ nhục trắng trợn đập vào mặt chàng, ngay cả ta cũng cảm thấy đau đớn cho chàng.
Chốn quan trường đầy thăng trầm, nào có dễ dàng, trong cung có vô số người ngoài mặt tâng bốc chàng, lại ngấm ngầm khinh thường chàng không phải là nam nhân.
Kỉ Liên vẫn không có phản ứng gì, chàng cầm lấy ly rượu trong tay ta uống cạn, sau đó tự đứng dậy đi về phía vũ cơ xinh đẹp, nhìn chốc lát rồi nhận xét: “Đúng là không tệ.”
Nói xong quay người lại, chắp tay vái Tiêu Lam: “Nữ nhân thôi mà, nếu Vương gia đã lên tiếng, đương nhiên Bản Đốc sẽ nén đau vứt bỏ thứ yêu thích của mình rồi.”
Móng tay ta gần như cắm sâu vào da thịt.
Thái giám ch**ết tiệt, uổng cho ta vừa mới đau lòng cho ngươi.
Nước mắt tích tụ ngày càng nhiều, cuối cùng biến thành một mồi lửa cháy lan ra đồng cỏ.
Trong im lặng, đột nhiên vang lên tiếng của vật nặng bị bể, không nghi ngờ gì, ta chính là người khởi xướng.
Kỉ Liên còn chưa nói xong, ta đã giơ tay hất đổ chén canh nóng hổi vừa mới dọn lên bàn.
Nước canh văng trúng tay, đổ trúng chân, ta ngồi bệt xuống đất, thảm thương nhìn chàng.
Thực ra chén canh kia cũng không nóng lắm, song ta nhất định phải giả vờ là mình sắp ch**ết rồi.
Chỉ cần…………….. đánh cược lần cuối cùng này thôi.
Như đã đoán được từ trước, khóe miệng Kỉ Liên cong lên.
“Nhưng mà Vương gia cũng đã thấy con mèo này được ta nuôi dưỡng đến nỗi coi trời bằng vung, tính tình rất ngang ngược. Nếu Vương gia muốn nàng, sao không đợi ta huấn luyện xong, ba ngày sau sẽ đưa đến quý phủ cho ngài.”
Ba ngày…………… Suy nghĩ của ta rơi vào mê man, không thể tìm ra ý nghĩa trong những lời này.
Ánh mắt Tiêu Lam mang theo sự do dự đảo qua Kỉ Liên và ta một lúc, chợt mỉm cười: “Nghe theo Cửu Thiên Tuế vậy.”
Kỉ Liên cười, cách một khoảng không, nhìn chằm chằm ánh mắt rực lửa của Tiêu Lam, phong thái bình tĩnh, không hề bị đánh bại.
Hoàng đế ra lệnh, tiếng đàn xen lẫn tiếng sáo vang lên, yến tiệc quay lại cảnh tượng ca hát và nhảy múa như lúc đầu.
Nhưng tất cả những người có mặt ở đây đều biết rằng, yến tiệc này chỉ là chút ít bình minh cuối cùng trước dông tố.
15.
Không lâu sau, Kỉ Liên dẫn ta rời khỏi bàn tiệc.
Đoạn đường dài không có ai, chỉ có tiếng lá khô xào xạc dưới chân, chàng ôm ta bước vào trong bức tường cung điện chật hẹp, dáng người thẳng tắp, rõ ràng ta đang nép vào ngực chàng nhưng lại hệt một con chim cút bị rụng hết lông.
“Đêm nay sau khi quay về thu dọn một chút, ngày mai Tiểu Đức Tử sẽ đưa nàng rời khỏi hoàng thành.”
Trong lúc im lặng, Kỉ Liên đột nhiên nói ra lời này.
“Chàng muốn đưa ta đi à?”
Vẫn thích mấy vũ cơ đó hơn phải không?
Ta cắn cằm chàng một cái, nức nở nói: “Nếu chàng nuôi một con mèo con thì phải chấp nhận móng vuốt sắc bén của nó, chấp nhận những âm thanh khó nghe của nó, chấp nhận tính tình cáu kỉnh của nó, lòng dạ khó lường, thích khóc và thường xuyên ầm ĩ, không thể………”
Càng nói ta càng tủi thần, đôi tay đang nắm vạt áo của chàng run rẩy, “……… Không thể bội tình bạc nghĩa được.”
Chàng cúi đầu, nhướng mày hỏi: “Mèo con có nghe lời không?”
Trọng điểm là cái này hả?
Ta tức giận đến chảy cả nước mũi, cúi đầu tránh ánh mắt nghi ngờ chất vấn của chàng: “Mèo con đang thay đổi…”
Phía trên đỉnh đầu vang lên tiếng cười nhẹ, hồi lâu sau, chàng gác cằm lên đỉnh đầu ta, nhẹ nhàng thở dài: “Nàng biết không Lý Phục Linh, có đôi khi ta thực sự không thể làm gì được nàng.”
Sao ta lại không biết chứ.
Biết rõ chàng gióng trống khua chiêng nuông chiều ta chỉ để bộc lộ điểm yếu của mình trước mặt Tiêu Lam, biết rõ tất cả mọi chuyện đều là kết quả do chàng dày công tính toán.
Từ lâu, Kỉ Liên đã cố ý hoặc vô tình tạo ra những biểu hiện giả dối rằng ta rất quan trọng với chàng và Tiêu Lam cũng đang càng lúc càng tin tưởng điều đó là thật.
Yến tiệc trong cung tối nay chính là bằng chứng rõ ràng nhất, Tiêu Lam đã bắt đầu thăm dò sức nặng của ta trong lòng Kỉ Liên.
Nhưng hắn ta không biết, những chuyện này đều là những thứ Kỉ Liên muốn hắn ta nhìn thấy.
Chỉ cần hắn ta để mắt tới ta, sẽ không chú ý tới những động tĩnh đang ngấm ngầm diễn ra của Đông Xưởng.
Ta mạnh dạn đoán rằng khi hai bên thực sự đối đầu trên chiến trường, Tiêu Lam sẽ tìm mọi cách để bắt ta đi và đây sẽ là một trong những thủ đoạn dùng để uy hiếp Kỉ Liên.
Về phần Kỉ Liên, chàng sẽ chỉ cười giễu cợt rồi ra lệnh gi**ết không thương tiếc.
Cơn gió lạnh thổi qua, ta đã hiểu hết mọi chuyện.
Nhưng ta vẫn muốn ở bên cạnh chàng.
Cho dù chàng lợi dụng ta, thì vào lúc ta gặp nguy hiểm, chàng đã không màng nước sôi lửa bỏng mà cứu ta, lúc ta buồn muốn khóc, cũng là chàng bảo ta đừng kìm nén.
Ta rất lạnh, lạnh đến mức không thể bỏ ngọn lửa sẽ thiêu chết chính mình.
Hơn nữa, giữa hai chúng ta, không thể phân biệt được là ai đúng ai sai.
Nhưng tại sao chàng lại muốn đưa ta đi chứ?
Ta ngẩng đầu lên hỏi chàng: “Chàng có hối hận không?”
Không muốn sử dụng ta như một khuyết điểm sao?
Kỉ Liên khựng lại, không nói gì.
Thực ra…………. cũng đáng giá.
Gió thu chợt nổi lên, ta nép vào lòng chàng: “Chàng không chắc mình có thể thắng sao?”
Bộ giáp mềm mại trên người phần nào bộc lộ sự thiếu tự tin của chàng.
Vòng tay ôm ta thoáng siết chặt, chàng nhẹ nhàng thở dài một tiếng: “Lý Phục Linh, thông minh quá cũng không phải là chuyện tốt đâu.”
Chàng đã nói muốn ta yên tâm làm cá chậu chim lồng của chàng, mặc dù có khả năng sẽ ch**ết, nhưng ta sẽ không phải muộn phiền nhiều như khi còn sống nữa.
Song ta tự nhận mình không phải là một cô nương thích sự nhàn, ngay cả những vở kịch ta thích cũng nói về bầu trời sụp đổ, muôn hoa héo tàn, sự phiền muộn của những người anh hùng, những mỹ nhân ở độ tuổi xế chiều, ta muốn xem cõi đời này lâm vào cảnh héo rũ hoang tàn, kể cả thần linh cũng bị kéo vào nỗi đau khổ ch**ết dở sống dở của thất tình lục dục [3].
Nhưng ông Trời lại cố tình để cho ta gặp Kỉ Liên.
Ta không biết giữa ta và chàng rốt cuộc là thật lòng hay vẫn là giả dối, nhưng có một điều rất rõ ràng là ta không muốn chàng ch**ết.
“Kỉ Liên, chúng ta chạy trốn đi.”
Tìm một nơi trời cao hoàng đế ở xa, sống nốt phần đời còn lại trong kham khổ vui vẻ.
Ngay cả ta cũng có thể nhìn ra được Nhiếp Chính Vương đang có ý đồ gi**ết người, còn vị tiểu hoàng đế đang dần trưởng thành kia đã không còn tin tưởng chàng nữa.
Trước có sói sau có hổ, đây là cách duy nhất ta có thể nghĩ ra lúc này.
Hàng cây dài hai bên lùi dần về phía sau, gió lướt qua vang lên tiếng xào xạc của lá cây, song đáp lại ta là sự im lặng đến đáng sợ.
16.
Lúc trở về Đông Xưởng thì Trời đã rất khuya, Kỉ Liên quỳ một chân trên mặt đất, bôi thuốc vào bàn chân bị bỏng của ta.
Ngón tay trắng bệch của chàng nhẹ nhàng chấm một ít bột thuốc, động tác bôi thuốc nhẹ nhàng như đang chạm một báu vật quý hiếm.
Sau khi bột thuốc được rải đều, Kỉ Liên mới đứng dậy.
Ta nhanh tay lẹ mắt giữ chặt tay chàng, chỉ lo thoáng một cái thần tiên sẽ biến mất, “Đừng đi được không?”
Kỉ Liên xoay người, ánh mắt hoang mang: “Là nàng hay là ta?”
“Chàng đừng đi, cũng đừng đuổi ta đi.”
Chàng trở nên hứng thú, đuôi mày hơi cong: “Tại sao?”
Nhất định phải thổ lộ sao?
Ta không muốn.
Ta không trả lời, chỉ vòng tay qua eo chàng, đẩy chàng nằm xuống giường.
Ta nghĩ cả ta và chàng đều có vài tật xấu, sẽ dễ đạt cực khoái hơn khi cơ thể bị thương một chút.
Ban đầu Kỉ Liên không đếm xỉa đến ta, chỉ nhìn ta hôn môi chàng.
Nhưng ta chỉ hôn chàng trong chốc lát thì dáng vẻ của chàng đã thay đổi, chàng mạnh mẽ đến mức muốn khảm ta vào x/ư/ơ/n/g tủy của chàng.
Từng lớp quần áo được cởi ra, chỉ còn lại ánh nến đang nhảy múa trên da thịt, hóa thành những nụ hoa xinh đẹp mỏng manh.
Khoảnh khắc tiếp theo, chàng nằm sấp trên người ta, dùng những ngón tay hơi lạnh của mình lướt ngang dọc trên lưng ta, một cơn rùng mình nhẹ chạy dọc theo sống lưng, cuối cùng rơi xuống một nơi không thể diễn tả bằng lời được.
“Lý Phục Linh, ta là ai?”
Chàng hỏi đi hỏi lại, ta cũng trả lời đi trả lời lại.
“Kỉ Liên, chàng là Kỉ Liên.”
Dù đã nhìn thấy nhiều lần, nhưng khoảnh khắc này ta lại xấu hổ đến nỗi không biết phải làm gì, giấu mặt vào gối không chịu nhìn chàng.
Kỉ Liên nắm tay ta bay lên chín tầng mây rồi lại cùng nhau hạ xuống, chàng mỉm cười dịu dàng nhìn ta, “Bây giờ thì biết xấu hổ sao? Sự dũng cảm lúc nãy đi đâu mất rồi hả?”
Mồ hôi trên người vẫn chưa kịp khô, ta rên rỉ một tiếng, vùi đầu vào chăn, một lúc sau mới buồn bực lên tiếng: “Phải làm sao đây, Kỉ Liên, hình như ta yêu chàng mất rồi.”
Chỉ khi yêu một người, người ta mới xấu hổ đến mức không thể nhấc chân lên được nữa vì làm những chuyện này.
Cơ thể Kỉ Liên cứng đờ, sau đó lại nhẹ nhàng ôm ta vào lòng, hôn lên tóc ta.
“Không đâu, nàng đã yêu ta từ lâu rồi, chỉ là nàng không biết mà thôi.”
Ta chỉ nghĩ chàng đang nói bậy, nhẹ nhàng cắn ngực chàng một cái: “Đốc Công đại nhân, ngài bớt bảnh chọe đi.”
Kỉ Liên cười cười, không có phản bác.
Chúng ta ôm chặt lấy nhau trong đêm tối, sau đó lại ngầm quấn lấy nhau suốt ba đêm.
Sáng sớm khi thức dậy, ta lại nói lần nữa: “Kỉ Liên, chúng ta chạy trốn đi.”
Chàng ôm ta từ phía sau, hít một hơi thật dài, kể cho ta nghe một giấc mơ.
Giấc mơ bắt đầu từ trận hạn hán nghiêm trọng kéo dài suốt ba năm ở Loan Hóa.
Rượu thịt trong gia đình giàu sang phú quý ăn không hết bốc mùi ô thiu, còn ngoài đường đầy người nghèo khổ ch**ết vì lạnh vì đói, chàng thiếu niên đói khát đến mức ngất xỉu, vì muốn tìm đường sống đành phải vào cung tịnh thân.
Chỉ là con đường để trở thành một hoạn quan không hề dễ dàng, khó khăn lắm mới vượt qua được nỗi đau bị cung hình, nhưng vẫn còn hàng ngàn chông gai đang chờ đợi ở phía trước.
Vẻ ngoài đẹp đẽ vừa là một phần thưởng vừa là một hình phạt.
Lúc đầu, chàng thiếu niên dựa vào sự yêu thích của hoàng hậu và phi tần trong cung mà như cá gặp nước, nhưng dần dần, một vài thái giám có chức vụ cao hơn trong cung phát hiện ra điều này.
Chàng thiếu niên thường bị gọi đến những nơi bẩn thỉu, chịu đựng những gã đó sờ mó tay chân, tùy ý đánh đập, trêu đùa cắn mắng.
Mãi cho đến khi Liễu Quý Phi vô tình xen vào việc này, chàng thiếu niên mới may mắn thoát khỏi tai họa.
Thoáng một cái đã mười năm trôi qua, chàng hết lòng hầu hạ trong Hàm Phúc cung, Quý Phi cũng luôn coi chàng như con.
Nhưng sông có lúc trong lúc đục, người có lúc nhục lúc vinh, lúc Liễu Quý Phi chuyển dạ sinh con, tuy bà sinh ra Long tử nhưng sức khỏe lại bị tổn thương nghiêm trọng.
Trước khi ch**ết, bà dặn dò thiếu niên, dù thế nào đi chăng nữa chàng cũng phải giúp bà bảo vệ đứa nhỏ này.
Chàng rơi nước mắt đồng ý, cuối cùng dựa vào sức của bản thân, một tay đẩy con trai của Quý Phi lên ngai vàng.
Chỉ là sự sụp đổ của Đại Hạ không diễn ra trong ngày một ngày hai, mặc kệ chàng thiếu niên thức khuya dậy sớm, cũng không thể ngăn cản được sự suy tàn dần dần của hoàng quyền Đại Hạ.
Bên trong, Bắc Bình vương Tiêu Lam nhìn chằm chằm như hổ đói, chờ đợi cháu trai hoàng đế của mình chết để có thể suôn sẻ lên ngai vàng.
Bên ngoài, các Phiên vương [4] cũng tranh giành gay gắt, vùng biên giới thường xuyên xảy ra những chuyện phiền phức.
Chàng thiếu niên không thể không hóa thành sói, nhờ vào sức mạnh của Đông Xưởng để tung hoành bãi hạp [5], một bên dẹp loạn sự tranh giành của các Phiên vương, một bên đấu trí đấu dũng [6] với Bắc Bình vương.
Thức vi, thức vi, hồ bất quy? Vi quân chi cố, hồ vi hồ trung lộ! [7]
Thức vi, thức vi, hồ bất quy? Vi quân chi cung, hồ vi hồ nê trung! [8]
Nhiều năm sau, tiểu hoàng đế đọc bài thơ này cho chàng nghe.
Mặc dù lúc đó chàng đã nắm giữ quyền lực to lớn nhưng không thể không ngẩn ngơ, trong lòng cảm nhận được niềm vui khi lần đầu tiên được làm cha, chàng mỉm cười vui vẻ với hoàng đế.
Lại không hề biết rằng những năm tháng lo lắng hết lòng của mình đã trở thành một loại thuốc mãn tính đầu đ/ộ/c chàng.
Một ngày trước khi chúng ta chia ly, lần đầu tiên Kỉ Liên bộc lộ cảm xúc thật của mình với ta.
Chàng ôm ta, để mái tóc đen bóng mượt trải dài trên gấm, “Tiêu Lam đã bắt đầu xách động chiến tranh, nội trong vài ngày nữa sẽ bức vua thoái vị. Phục Linh, ta phải thay Quý Phi bảo vệ con của bà.”
“Cho dù hắn không còn tin tưởng chàng nhiều nữa sao?” Ta hỏi.
Kỉ Liên rũ mắt xuống, im lặng không nói tiếng nào.
“Ta hiểu rồi, vậy chàng giao ta cho Tiêu Lam đi. Chỉ là lần này ta bằng lòng làm như vậy.”
Ta nhìn chàng, trong mắt chỉ có sự chua chát.
Lý Phù Dung từng nói người ta lấy không phải là nam nhân, ta cũng cho rằng Kỉ Liên không phải, nhưng đến tận hôm nay ta mới hiểu được, nam tử đầu đội trời chân đạp đất không phải là nói đến người sở hữu vài lạng thịt ở giữa hai chân.
Trượng phu [9] thì có thể tùy tiện, song người quân tử thì cần kỷ luật.
Kỉ Liên xứng đáng như vậy.
Nếu chàng muốn đưa cho Tiêu Lam một lỗ hổng, thì ta sẽ làm lỗ hổng ấy.
Dù sao thì vận mệnh của ta cũng như cọng rơm ngọn cỏ, cắm ở đâu thì nó chả mọc.
Lúc bình minh, Kỉ Liên đang phác họa Điểm Thúy [10] cho ta lần cuối cùng, lông chim bói cá còn chưa kịp khô đã có người đứng ngoài cửa thúc giục chàng, nói rằng Thiên Hộ đại nhân đang đợi trong thư phòng.
Ta cắn môi, ôm chàng lần cuối.
Kỉ Liên cúi đầu, nhìn chằm chằm ta nói: “Lý Phục Linh, nàng nói yêu ta thêm lần nữa đi.”
Ta ngoài lạnh trong nóng trợn mắt liếc chàng một cái: “Chàng đã tặng ta cho người khác còn muốn ta nói yêu chàng à?”
Chàng lặng lẽ mỉm cười, dùng sức kéo ta vào lòng, hôn nhẹ lên trán ta, “Nhưng ta muốn nghe.”
Ta nghiêng đầu: “Ta mới không………”
Lời còn chưa dứt, cổ chợt đau nhức.
Kỉ Liên mỉm cười, khóe mắt ửng đỏ, giọng nói tựa như bị ngăn cách với ta bởi tầng tầng lớp lớp màn lụa.
Trong lúc hoảng hốt, ta nghe thấy chàng nói: “Lý Phục Linh, ta cũng yêu nàng.”
Vết mực nhạt dần trước mắt ta, chỉ còn lại những bóng dáng mơ hồ.
Thái giám ch**ết t/i/ệ/t, rõ ràng là ta……….
Rõ ràng là ta còn chưa nói ta yêu chàng mà.
17.
“Bà chủ, bộ đang nhớ tiểu tình lang à? Đồ ăn còn chưa làm xong hả?”
Gã vừa nói vừa quay đầu lại, đùa vài câu t/ụ/c t/ĩ/u với đồng bọn.
Ta tỉnh táo lại, hét vào trong bếp.
Sau đó, quay đầu nói với gã: “Không thấy ta hối họ hả? Ngươi gấp như vậy là đang vội đi đầu thai à?”
Gã vừa nghe thì sắc mặt thay đổi rõ rệt, quay người lại…………. Định mắng ta, nhưng sau khi nhìn Bát Vạn to lớn nằm sát chân ta, thì không dám hó hé gì nữa.
Có người khuyên gã đừng tức giận, nói lần sau không đến nữa là được.
Ta hừ lạnh, thầm nghĩ không đến cũng không có vấn đề gì quan trọng, dù sao nhà trọ của ta cũng thường xuyên không có khách.
Ba năm trước, Kỉ Liên nhét một cái túi lớn đầy vàng lá cho ta, lại đưa ta đến biên giới của một quốc gia hoang vắng, chim cũng không thèm tới ị.
Khi ta tỉnh lại, mẹ ta đang ngồi bên bàn ăn uống thỏa thích, cạnh chân bà là Bát Vạn đang dốc sức chắp tay cúi đầu lạy bà.
Thấy ta mở mắt ra, vẻ mặt Giáng Châu tràn đầy vui mừng, lấy khế đất và khế ước mua bán nhà của nhà trọ này đưa cho ta.
Ta sửng sốt, tiếp nhận nó mà không nói lời nào.
Bởi vì ngoài điều đó ra, ta không biết phải làm điều gì khác để giúp Kỉ Liên.
Chớp mắt một cái nửa năm đã trôi qua, đường biên giới giữa hai nước bị phong tỏa.
Tận hai tháng sau ta mới biết được tin tức Tiêu Lam rớt đài.
Có một thực khách sắp sang Xiêm La [11] buôn bán hương liệu, khi đi ngang qua kinh thành đã ngửi thấy mùi m/á/u tanh nồng nặc, sau khi hỏi thăm xung quanh thì được biết Nhiếp Chính Vương vào cung bức vua thoái vị không thành công, đã bị Kiêu Kỵ tướng quân c/h/é/m đ/ầ/u ngay trước đại điện.
Lúc đi ngang qua bảng vàng, hắn ta đã cố ý nhìn thoáng qua, phát hiện quả nhiên lời đồn là sự thật, rất nhiều người được đặc biệt cất nhắc, cũng có không ít người được thăng chức, phong tước.
Lúc đó ta đang tính toán sổ sách ở quầy, nghe vậy lập tức chạy tới: “Vậy Đông Xưởng thì sao? Trên bảng vàng có viết tên của Cửu Thiên Tuế hay không?”
Hắn ta khịt mũi khinh thường, “Cửu Thiên Tuế là cái gì chứ, một hoạn quan thì có thể làm được gì?”
Ta sững sờ.
Đúng vậy, ai sẽ nhớ đến công lao và thành tích của một hoạn quan chứ?
Ta rũ mắt, ngồi trước quầy cả ngày, quên luôn việc đang làm.
Khoảng một năm sau, phong trào lật độ quyền lực của thái giám của Hàn Lâm viện càng ngày càng trở nên phổ biến rộng rãi, không cần nghĩ cũng biết ai là người bày mưu tính kế.
Nghệ thuật của hoàng đế nằm ở việc biết cân bằng thế cục, sau khi diệt trừ được Nhiếp Chính Vương, người tiếp theo bị giải quyết chính là Đốc Công quyền lực trải rộng khắp triều đình và dân gian của Đông Xưởng.
Kỳ thật vào khoảnh khắc rời khỏi hoàng thành, ta đã biết Kỉ Liên không có ý định sống.
Chàng là cây đao được hoàng đế dùng để loại trừ những đảng phái bất đồng ý kiến, thân thể chàng phủ đầy vết bẩn không thể tẩy sạch được, chỉ có trái tim chàng là sạch sẽ, sạch đến mức có thể bỏ qua sự nhục nhã và nghi ngờ trắng trợn.
Người ban cho chàng hai chữ ân tình, chàng lại dùng cả cuộc đời của mình để đền đáp.
Đúng là một kẻ ngốc mà.
Năm Hi Hòa thứ mười hai, cũng là năm thứ ba ta làm bà chủ, hoàng đế ban lệnh bãi bỏ toàn bộ Đông Xưởng, Đốc Công Kỉ Liên biến mất không rõ tung tích.
Tuy nói là mất tích, nhưng ta cũng có thể đoán được sơ sơ sự thật là cái gì.
Ngày hôm ấy, ta đang đếm rượu ở trong nhà kho thì nhận được một lá thư được gửi tới từ Biện Lương, phần tên người gửi ghi hai chữ Diệp Liên.
“A Linh, con qua đây nhanh lên!”
Ta đang mở thư thì nghe tiếng hét toáng lên của mẹ, giục ta đi đến nhà người đồ tể ở Lý trấn cách đây mười dặm.
Lần trước bọn cướp trên núi xông vào nhà trọ cướp sạch mọi thứ, còn dọa nạt làm bà sợ hãi vừa khóc vừa nói trong nhà cần có một người nam nhân canh giữ và bảo vệ.
Ta không thèm nghĩ đã dứt khoát từ chối, nhưng sau bữa cơm chiều, bà lại tiếp tục khuyên ta.
“Mẹ biết con đã có người trong lòng, nhưng con cũng chứng kiến từ đầu đến cuối chuyện khủng khiếp kia mà.”
Bà nhìn ta, thoáng ngập ngừng: “Người mà con muốn gặp…….. Có lẽ sẽ không đến đâu.”
Những gì Kỉ Liên nói với ta lại hiện lên trong đầu, chàng nói: “Lý Phục Linh, nàng không làm nàng tiên nhỏ quả thật là đáng tiếc.”
Đúng vậy, ta là một nữ tử xinh đẹp trẻ trung, dễ dàng khiến nam nhân xiêu lòng mà, làm sao có thể một lòng một dạ nhớ nhung một người mãi không buông được chứ?
Nhưng không hiểu tại sao, khi nghe mẹ nói những lời này, nước mắt lại không ngừng rơi.
Mẹ ta không phải là một người biết an ủi người khác, bà chỉ có thể vỗ nhẹ lên vai ta vài cái rồi lặng lẽ đi ra ngoài.
Những giọt nước mắt trong suốt như pha lê rơi xuống tờ giấy, cái tên được ký trên đó mờ đi.
Ta dùng tay áo lau đi lau lại nhưng không thể lau sạch vết nước mắt trên đó nên đành đặt lá thư xuống, mở cửa sổ và nhìn ra ngoài.
Cơn gió mùa thu lướt ngang qua cửa sổ, thổi tan ráng chiều phía chân trời.
Rơi vào trái quýt ngọt ngào trong tay đứa trẻ nhỏ, lạc vào nơi con ngươi đã biến thành màu trà của bà cụ.
Sống chết luân phiên, nhân quả luân hồi, cuộc đời luôn là như thế.
Dưới lầu có người hét lên:
“Bà chủ, lấy cho ta một bình rượu và hai lạng thịt bò!”
Ta buông một tiếng thở dài ảo não, đặt phong thư xuống, hét lên một tiếng “Được” với người dưới lầu.
Đóng cửa lại, gió thu lùa vào qua khe cửa sổ, thổi bay tờ giấy trên bàn.
Trên đó chỉ có một câu được viết bằng chữ Khải nhỏ đẹp đẽ:
“Lý Phục Linh, nếu có kiếp sau, ta sẽ nguyên vẹn đến gặp nàng.”
[Kết thúc phần văn chính.]
--------------------------------------------------
🍓 CHÚ THÍCH 🍓
[1] Hồng Môn Yến: chỉ bữa tiệc nguy hiểm ngầm chứa âm mưu sát hại thực khách.
[2] Tinh Nguyệt Tương Huy: mặt trăng và ngôi sao cùng nhau tỏa sáng.
[3] Thất tình lục dục: là một thuật ngữ trong Phật giáo. Theo đó, thất tình chỉ 7 sắc thái biểu cảm của con người như vui mừng, giận hờn, buồn bã, vui vẻ, ghét, yêu, ham muốn. Còn lục dục là 6 nguyên nhân khiến con người đem lòng yêu mến ai đó.
[4] Phiên vương: Quan hệ giữa các Tiểu quốc và triều đình Đại Hán ở kinh sư đều theo mô hình 「"Nước nhỏ (chư hầu) tồn tại cùng nước lớn (kinh sư)"」, cũng gọi là Phiên vương (藩王; nghĩa là "Tước Vương che chắn ở biên giới").
[5] Tung hoành bãi hạp (Tung hoành khai hợp - 纵横捭阖):
* Tung hoành: Hợp tung liên hoành.
* Khai hợp: Khép mở.
Ban đầu dùng để miêu tả một loại phương pháp khi du thuyết của các mưu sĩ thời Chiến quốc. Sau này thì dùng để miêu tả thủ đoạn vận dụng liên hợp hoặc chia rẽ, đối đáp suy đoán, đả động người khác ở trong lĩnh vực chính trị và ngoại giao.
[6] Đấu dũng (鬥勇): so coi ai dũng cảm gan dạ hơn.
Đấu trí (鬥智): so coi ai cơ trí khôn ngoan hơn.
[7] Thức vi, thức vi, hồ bất quy? Vi quân chi cố, hồ vi hồ trung lộ! (式微, 式微, 胡不歸? 微君之故, 胡為乎中露!): là bài thơ Thức Vi 1 (式微 1) của Khổng Tử.
* Dịch nghĩa: (nguồn: Thi Viện)
Suy vi quá rồi!
Sao lại không trở về?
Chẳng phải vì cớ có vua ở đây,
Thì sao lại chịu thấm ướt đầm đìa trong sương lộ như thế này?
[8] Thức vi, thức vi, hồ bất quy? Vi quân chi cung, hồ vi hồ nê trung! (式微, 式微, 胡不歸? 微君之躬, 胡為乎泥中!): là bài thơ Thức Vi 2 (式微 2) của Khổng Tử.
* Dịch nghĩa: (nguồn: Thi Viện)
Suy vi quá rồi!
Sao lại không trở về?
Chẳng vì thân của vua ở đây,
Thì sao lại chịu chìm hãm vào bùn lầy?
[9] Trượng phu: Người đàn ông có khí phách trong xã hội phong kiến.
[10]: Điểm Thúy: là sự kết hợp hoàn mỹ giữa kỹ thuật kim khí và kỹ thuật lông chim truyền thống của dân tộc Hán Trung Quốc, đầu tiên dùng vàng hoặc kim loại mạ vàng làm thành khung với hoa văn khác nhau, sau đó dùng lông màu xanh nhạt xinh đẹp trên lưng chim bói cá (ngoài ra còn gọi là chim trả; chim phỉ thuý) cẩn thận khảm lên, nhằm chế thành các loại đồ trang sức.
[11] Xiêm La: tên cũ của Thái Lan.
--------------------------------------------------