Chương 6 - Hỏa Lửa Tình Yêu

🔥 Mời bạn theo dõi page Hoa Rơi Bên Mộng để đọc sớm nhất các truyện mới nhất!

Khi cửa phòng bệnh bật mở, trước mắt tôi là mẹ toàn thân quấn đầy băng gạc.

Vết thương của bà dường như vẫn chưa lành, có chỗ còn rỉ máu.

Mũi tôi cay xè, bật khóc nức nở.

“Mẹ, sao mẹ lại thành ra thế này, có phải ai bắt nạt mẹ không?”

Nhưng mẹ không chịu nói, chỉ ôm tôi dỗ dành.

“An An đừng sợ, mẹ không sao, con đừng khóc.”

Cuối cùng, tôi chẳng hỏi được gì thêm, vì mẹ nhất quyết không nói.

Mãi đến sau này khi tôi trưởng thành, mới biết được sự thật từ chú quản gia.

Hóa ra hôm kỷ niệm, Lâm Nam Vân lại tìm đến mẹ.

Cô ta nói cô ta và bố đã nhận nuôi một bé trai, sẽ coi là con chung của họ, và chẳng bao lâu nữa bố sẽ tổ chức họp báo công bố cậu bé ấy là người thừa kế tập đoàn Lục.

Mẹ tức giận, tìm đến bố.

Nhưng chưa kịp nói gì, bố nhận được tin đứa trẻ kia chết đuối.

Lâm Nam Vân lập tức vu cho đó là việc mẹ làm.

Trong cơn thịnh nộ, bố tát thẳng mẹ một cái.

Dù mẹ đã khẳng định không liên quan, nhưng bố chẳng hề tin, thậm chí còn nhốt bà lại.

May nhờ thuộc hạ của mẹ ra tay, bà mới trốn thoát.

Trước khi đi, mẹ lại phóng hỏa đốt nhà bố, khiến ông ta thiệt hại hàng chục triệu.

Sau chuyện đó, bố ngày nào cũng cho người mang đến giấy ly hôn, ép mẹ ký.

Nhưng mẹ luôn phớt lờ, còn cố tình tung tin Lâm Nam Vân là tiểu tam.

Có lẽ thấy không thể bẻ gãy được mẹ, bố chuyển hướng sang tôi.

Một hôm tan học, ông ta bất chấp tôi phản đối, lôi tôi lên xe, đưa đến một nhà hàng.

Họ gọi ra một bàn đầy món tôi thích, rồi đẩy trước mặt tôi một tập tài liệu.

Bố dịu giọng nói:

“An An, sức khỏe con yếu, mà quản lý công ty thì mệt nhọc. Bố không nỡ để con vất vả, nên nhường vị trí người thừa kế cho em trai là được, có được không?”

Tôi nhìn theo ánh mắt ông, thấy bên cạnh có một cậu bé lớn hơn tôi nhiều, ánh mắt nhìn tôi khiến tôi thấy vô cùng khó chịu.

“An An, nghe lời bố, bố sẽ không hại con đâu.

Ký đi, đến lúc đó bố mua cho con thật nhiều đồ chơi và đồ ăn ngon.”

Tôi nhìn bản hợp đồng, rồi lại nhìn bố.

Cuối cùng, tôi đưa trả lại cho ông.

“Mẹ từng nói, ngoài mẹ ra, bất kỳ ai cho con thứ gì, con đều không được nhận, kể cả là bố.”

Thực ra mẹ chưa từng nói như thế, nhưng tôi chỉ không muốn ký.

Sắc mặt bố thoáng chốc trầm hẳn xuống.

Ông ta tiến tới nắm lấy tay tôi, muốn ép tôi ký.

Đúng lúc ấy, mẹ xuất hiện.

“Lục Cảnh Dật, anh đang làm gì vậy?”

7

Bố dường như không ngờ mẹ sẽ đến, sững người một chút rồi buông tay tôi ra.

Ông cảnh giác nhìn mẹ, giọng lạnh băng:

“Chuyện này là ý tôi, không liên quan đến Nam Vân hay đứa trẻ. Nếu có bất mãn thì nhắm vào tôi.”

Thế nhưng mẹ không giống như trước đây sẽ lập tức ra tay, mà đưa bản hợp đồng đến trước mặt tôi:

“An An, hợp đồng này con có thể ký.”

Mẹ nói có thể thì tức là có thể. Tôi không hề do dự, ký ngay tên mình.

Không hiểu vì sao, rõ ràng tôi đã làm theo lời bố, vậy mà ông lại nhìn mẹ với vẻ đầy ngạc nhiên:

“Em… em thật sự đã nghĩ thông suốt rồi? Chấp nhận nhường vị trí thừa kế sao? Nam Vân mà biết nhất định sẽ rất vui.

Nếu em chịu như thế sớm hơn, chúng ta cũng không đến mức này.

Em yên tâm, tôi làm tất cả chỉ để chuyển quyền thừa kế cho con của Nam Vân thôi.

Dù sao cô ấy không như em, cô ấy chẳng có gì cả.

Cô ấy đã cho tôi tất cả, còn vì tôi mà không thể mang thai nữa, đó là món nợ tôi phải trả.”

Báo cáo Nếu phát hiện thiếu chương hoặc bất kỳ vấn đề nào, hãy phản hồi cho tôi! :)