Chương 3 - Hỏa Lửa Tình Yêu

🔥 Mời bạn theo dõi page Hoa Rơi Bên Mộng để đọc sớm nhất các truyện mới nhất!

Nhưng tôi không hề giả vờ, tôi thực sự rất khó thở.

Trong lúc ý thức mơ hồ, tôi thấy mẹ hất văng tất cả, ôm tôi lao ra ngoài.

Ngoái đầu nhìn lại phòng khách, bố đang chăm chú kiểm tra vết thương cho dì Nam Vân, khuôn mặt đầy lo lắng.

Trong khoảnh khắc ấy, tôi bỗng thấy cực kỳ chán ghét bố.

Ông từng hứa sẽ yêu thương mẹ con tôi cả đời, vậy mà một “đời” của ông ngắn ngủi đến thế, nhanh như vậy đã đổi lòng rồi.

3

Mấy ngày tôi nằm viện, bố chưa từng đến thăm tôi lấy một lần.

Nhưng khi mẹ đẩy xe cho tôi ra ngoài hít thở, tôi đã nhìn thấy bố.

Ông đang ở phòng bệnh bên cạnh, ân cần chăm sóc dì Nam Vân.

Tôi biết mẹ cũng thấy rồi, khóe mắt bà ướt nhòe.

Tôi thay bà lau đi, rồi vùi đầu vào lòng bà.

“Mẹ, ly hôn đi, chúng ta không cần bố nữa.”

Mẹ ngẩn ra, khẽ nhéo má tôi:

“Con biết ly hôn là gì không?”

Tôi lắc đầu rồi lại gật đầu:

“Ly hôn nghĩa là cả đời này chúng ta không phải sống cùng bố nữa, như vậy mẹ sẽ không vì ông ấy mà khóc nữa.”

Mẹ cười, bất lực hôn nhẹ lên trán tôi:

“Được, mẹ sẽ cho bố thêm một cơ hội. Nếu ông ấy vẫn không thay đổi, mẹ sẽ ly hôn.”

Ba ngày sau, tôi xuất viện.

Trùng hợp hôm ấy cũng là sinh nhật tôi.

Mẹ tổ chức cho tôi một bữa tiệc thật linh đình.

Sắp đến lúc cắt bánh, dì Nam Vân lại xuất hiện, còn dẫn theo cả một đoàn tang lễ.

Vừa bước vào, bà ta đã khóc lóc thảm thiết:

“Con trai đáng thương của mẹ ơi, mới bốn tháng tuổi đã bị người ta thiêu sống. Thế mà kẻ thủ ác chẳng bị trừng phạt, vẫn có thể mở tiệc sinh nhật cho con mình. Ông trời thật bất công với chúng ta.”

“Con ơi, là do mẹ vô dụng, không thể giống như cô Cố kia, lạm dụng quyền lực để trả thù… hu hu…”

Tiếng khóc của bà ta át hẳn nhạc vui.

Những vị khách vốn đang cười chúc phúc cho tôi liền đổi sắc mặt, nhìn tôi và mẹ bằng ánh mắt đầy kỳ quái.

Khuôn mặt mẹ trầm xuống, ra hiệu cho vệ sĩ đuổi dì Nam Vân ra ngoài.

Nhưng dì Nam Vân lại xoa bụng mình, giọng đầy đắc ý:

“Cố Niệm, tôi lại có thai rồi. Lần trước cô giết chết con tôi, Cảnh Dật bỏ qua cho cô. Nhưng lần này anh ấy đã cảnh cáo rồi, nếu cô dám động vào tôi, anh ấy sẽ giết cô ngay.”

“Cố Niệm, Cảnh Dật đã không còn yêu cô nữa. Cô tưởng mình còn có thể muốn làm gì thì làm như trước sao? Cô không nghĩ cho bản thân thì cũng nên nghĩ cho con trai mình đi chứ.”

Dì Nam Vân lại chuyển ánh mắt về phía tôi.

Mẹ khựng lại, siết chặt tay tôi hơn.

Đó là động tác bà thường làm để tiếp thêm sức mạnh cho tôi, nên tôi cũng nắm chặt tay bà đáp lại.

Vốn đang căng thẳng, mẹ bỗng mỉm cười, bình thản nói với dì Nam Vân:

“Đã vậy, cô cứ việc.”

Thấy mẹ nhún nhường, gương mặt dì Nam Vân càng thêm đắc ý, càng lấn tới.

Bà ta ném hết quà tặng của tôi ra ngoài, ngay cả chiếc bánh sinh nhật cũng bị bà ta chém làm đôi.

Nhưng đúng lúc ấy, chiếc đèn chùm giữa đại sảnh kêu kẽo kẹt.

Mẹ vô thức ngẩng nhìn lên trần.

Còn dì Nam Vân thì mải phá phách, đắm chìm trong niềm vui hả hê.

Giây tiếp theo, đèn chùm rơi xuống, chính xác giáng thẳng lên người dì Nam Vân.

Máu văng tung tóe.

Mẹ che mắt tôi lại, nhưng bên tai tôi là giọng nói đầy ý cười của bà:

“Xin lỗi nhé Nam Vân, tôi quên chưa nói, đèn chùm này bị gỉ, chưa kịp sửa, lúc nào cũng có thể rơi xuống.”

Cuối cùng, dì Nam Vân được xe cứu thương đưa đi.

Còn tôi nhận được chiếc bánh dâu mới cùng những món quà sinh nhật mới từ mẹ.

4

Chuyện dì Nam Vân gặp nạn rất nhanh đã lên mặt báo.

Nhưng bố lại không giống trước đây nổi giận với mẹ, chỉ là số lần ông về nhà dày đặc hơn, cũng không còn nhắc đến tên dì Nam Vân nữa.

Tôi không hiểu bố bị làm sao, cho đến một đêm nọ, nghe thấy mẹ và quản gia nói chuyện trong thư phòng.

“Đứa bé của Mục Nam Vân bị đèn chùm rơi chết, mặt cũng bị hủy hoại, chắc Lục tổng thấy cô ta không còn giá trị lợi dụng nên bỏ rơi, chuẩn bị quay về gia đình, quay về bên phu nhân và cô chủ nhỏ rồi.”

Mẹ nhìn bầu trời đêm đen kịt ngoài cửa sổ, giọng nhàn nhạt:

“Hy vọng là vậy.”

Báo cáo Nếu phát hiện thiếu chương hoặc bất kỳ vấn đề nào, hãy phản hồi cho tôi! :)