Chương 1 - Hoa hướng dương trong vườn xanh
Phần 1.
ੈ✩‧₊˚
1.
Tôi nhớ rất rõ năm mình được 5 tuổi, mẹ tôi sinh thêm đứa em trai thứ ba, cuộc sống gia đình ngày càng tốt.
Nhưng có một ngày, mẹ đột nhiên nhét cho tôi một quả trứng gà.
“Chiêu Đệ, con đến nhà thím Trương ở hai ngày nhé.”
Mẹ vừa cười tủm tỉm vừa nói, dường như rất vui vẻ.
Trứng gà trong nhà đều dành cho em trai, đã rất lâu rồi tôi chưa được ăn.
Tôi mừng rỡ cẩn thận cất quả trứng, đi đến nhà thím Trương.
Thím Trương là hàng xóm nhà tôi. Thi thoảng, khi chú Trương không ở nhà, thím ấy sợ ở một mình thì sẽ gọi tôi sang ở cùng.
Nhưng tôi không ngờ là lần này chú Trương cũng ở nhà.
Bọn họ không cho tôi về nhà, đến khi trời chập tối liền kéo tôi lên giường ngủ.
Giường lò có hai bộ chăn đệm, chăn đệm của tôi được xếp riêng ở đầu giường.
Trên giường lò rải đầy đậu phộng.
“Muốn ăn thì cứ ăn nhé.”
Thím Trương cười tủm tỉm nói, rồi nhanh chóng đẩy tôi vào trong chăn.
Ở nông thôn, đậu phộng là món ngon mà chỉ có dịp Tết mới được ăn.
Tôi láu ăn, nhân lúc đang tối mà bốc một nắm đậu phộng lên, nắm chặt trong tay.
Vì ăn đậu phộng sẽ tạo ra tiếng động rất lớn nên tôi hơi ngại một chút.
Vậy nên tôi bèn dỏng tai lên nghe ngóng, tính chờ khi nào thím Trương và chú Trương đi ngủ thì lẻn ra ngoài ăn cho đã thèm.
Nhưng tôi đã chờ rất lâu rồi.
Cũng không biết bọn họ đang làm gì.
Sột soạt liên tục, còn có tiếng vỗ tay và tiếng nước.
Thím Trương thở hổn hền, chú Trương thở dốc như trâu.
Tôi có chút tò mò, nhưng giữa đêm tối nên không nhìn thấy được gì cả.
Vì thế, sự chú ý của tôi lại đổ dồn vào những hạt đậu phộng trong tay.
Tôi dùng ngón tay chạm nhẹ vào từng hạt đậu phộng, cảm nhận sự thô cứng của lớp vỏ đậu phộng bên ngoài.
Tưởng tượng đến cảnh vò lớp vỏ bên ngoài ra, lột lớp vỏ màu đỏ, ném phần nhân đậu phộng màu trắng vào trong miệng…
Tôi nuốt nước miếng rồi chìm vào giấc ngủ.
Ký ức về đêm hôm đó đã trở nên mơ hồ.
Chỉ nhớ rõ là mình không ăn được hạt đậu phộng nào cả.
Bởi vì trời vừa sáng, thím Trương đã nhét đậu phộng vào trong túi của tôi.
Vừa về đến nhà đã bị cha tôi lấy đậu phộng đi, chia cho hai em trai.
2.
Tôi không muốn nhớ lại chuyện đêm hôm đó nữa.
Thứ nhất là cảm giác tủi thân vì không được ăn đậu phộng.
Thứ hai là bởi vì thái độ mà người trong thôn dành cho tôi.
Khi bọn họ nhìn thấy tôi sẽ cố ý nói to:
“Chiêu Đệ, tối hôm đó ở đầu đầu giường đã nhìn thấy gì rồi?”
Tôi cắn môi lắc đầu.
Bọn họ vẫn tiếp tục truy hỏi:
“Thím Trương của cháu kêu lên mấy lần thế, có phải chú Trương nhà cháu không được đúng không?”
Tôi nghe không hiểu bọn họ đang nói cái gì, nhưng có thể cảm nhận được chẳng phải lời lẽ tốt đẹp gì.
Nhìn thấy bộ dạng tôi đỏ bừng mặt, bọn họ liền cười phá lên.
Lúc đó tôi liền nghĩ trong đầu, từ nay về sau sẽ không đến nhà người khác ngủ nữa.
Khi đó tôi vẫn còn nhỏ nên không hiểu.
Có rất nhiều chuyện mà bản thân không thể quyết định được.
Ví dụ như chuyện bị bán.
3.
Người đến nhà là cha mẹ nuôi của tôi.
Bọn họ nhìn trúng khả năng “Chiêu Đệ” của tôi, ra giá 50 đồng, muốn mua tôi về nhà.
Ở cái thời đại này, 50 đồng là một số tiền rất lớn.
Có thể mua nửa miếng thịt heo, một trăm rưỡi cân gạo, đủ cho nhà chúng tôi ăn suốt một năm.
Cha tôi quyết định không chút do dự.
“Chiêu Đệ, con tới nhà chú thím ở mấy hôm. Đến nhà người ta thì không được gây rắc rối, phải nghe lời, giúp đỡ mọi người làm việc.”
Mẹ tôi sợ sẽ làm tỉnh em ba, nhỏ giọng dặn dò tôi.
Một nỗi sợ hãi vô cùng tận ập đến với tôi.
Vừa rồi tôi nhìn thấy cha mẹ nuôi đưa cho cha tôi 50 đồng.
Cha tôi xoa đi xoa lại nhiều lần, còn giơ tiền lên nhìn dưới ánh nắng rồi nhét vào túi quần.
“Mẹ, mọi người định bán con đi sao?
Tôi thận trọng hỏi, trong giọng nói có chút nghẹn ngào.
Mẹ tôi tránh đi khỏi tầm mắt của tôi, cúi thấp đầu dỗ dành em ba.
Ở nhà tôi, bà ấy luôn là người quyết định.
Tôi lại nhìn về phía cha.
Cha tôi sụp mí mắt xuống, phì phèo hút thuốc lá, không hề ngẩng đầu.
“Cha, đừng bán con mà, con có thể làm việc. Nuôi gà nuôi lợn, nấu cơm, giặt quần áo, con đều biết làm mà. Đợi con lớn hơn chút nữa, con còn có thể giúp cha ra đồng cấy ruộng nữa.”
Tôi cố nén nghẹn ngào, lắp bắp cầu xin ông ấy.
Thật ra từ nhỏ tôi đã sợ rất sợ cha mình.
Ông ấy nóng tính, thích uống rượu.
Mỗi lần uống rượu say sẽ phát tiết.
Nhất là lúc em trai đầu còn chưa sinh ra, ông ấy sẽ la hét ầm lên, tôi sợ đến mức đái ra quần.
Nhưng bây giờ tôi đành phải can đảm cầu xin ông ấy.
4.
“Một đứa con gái mà thôi, lớn lên rồi cũng phải lấy chồng. Đi sớm một chút, còn có thể tiết kiệm được ít đồ ăn.”
Cha tôi rít tẩu thuốc lá, nắm chặt tay tôi kéo ra ngoài.
Nỗi sợ bị bỏ rơi bao trùm lên người tôi.
Tôi gấp gáp nói.
“Cha, đừng bán con, con không đi đâu!”
Tôi khóc lớn và giãy giụa, vươn tay ôm lấy chân bàn.
Cha tôi giật mạnh một cái, tất cả bát đĩa trên bàn rơi loảng xoảng xuống đất, vỡ vụn.
Em ba bị đánh thức, gào khóc ầm lên.
Mắt cha tôi lập tức đỏ ngầu.
“Con nhóc chết tiệt dám dọa em trai, xem tao có lột da mày không!”
Ông ta chửi rủa dã man, ôm lấy người tôi đi ra ngoài cửa.
Mẹ nuôi đang đợi ở cổng.
Nhìn thấy tôi ra ngoài liền vội vã đưa tay ra nhận lấy.
Chân tay tôi khua khoắng loạn xạ, gào khóc thật to.
Nhưng mẹ tôi chỉ chăm chăm dỗ dành em ba đang khóc, thậm chí còn không nhìn tôi một cái.
Còn cha tôi thì đóng sầm cánh cửa gỗ một cái.
5.
Tôi không còn nhà nữa rồi!
Bọn họ không muốn tôi nữa rồi!
Trong đầu tôi tràn ngập suy nghĩ này, tôi khóc đến nỗi kiệt sức khàn giọng, trên người mẹ nuôi toàn là dấu chân của tôi.
Nhưng bà ấy vẫn hiền dịu vỗ về tôi, nhẹ nhàng dỗ dành nói:
“Chiêu Đệ, đừng khóc nữa nhé, về nhà mẹ sẽ làm đồ ăn ngon cho con.”
Nhớ lại quãng thời gian đó, mẹ nuôi thật sự rất dịu dàng.
Sau khi về đến nhà mới, tôi vừa khóc vừa quấy nhiễu, còn ném quần áo mẹ nuôi mới mua cho xuống dưới đất.
Nhưng mẹ nuôi không tức giận chút nào.
Bà ấy cười ấm áp dỗ dành tôi, chờ khi tôi quậy mệt liền mang cho tôi chậu nước để rửa mặt.
Giọng nói của bà ấy nhẹ nhàng êm dịu, bàn tay trắng nõn mềm mại, còn mang theo một mùi thơm thoang thoảng của xà phòng.
Đột nhiên tôi không còn kháng cự như lúc đầu nữa.
Để mặc bà ấy tắm rửa cho tôi, thay quần áo mới cho tôi.
Sau khi dọn dẹp xong, mẹ nuôi giống như đang làm ảo thuật, lấy ra một túi đồ ăn vặt từ trong tủ gỗ trắc.
Nào là kẹo sữa, xúc xích, mì tôm,...
Tôi chỉ thấy những thứ này khi em trai ăn, trước giờ không biết chúng có mùi vị như thế nào.
Tôi âm thầm nuốt nước bọt, nhưng lại không dám với tay lấy.
Mẹ nuôi mỉm cười lấy một túi bánh quy, nhét vào trong tay tôi.
“Chiêu Đệ, sau này con sẽ sống ở đây, đây là nhà của con.”
Bà ấy ôm lấy tôi nhẹ giọng dỗ dành.
Nỗi bất bình vì bị bỏ rơi và nỗi sợ hãi về ngôi nhà mới đã lắng xuống một cách kỳ diệu.
6.
Đó là những ngày tháng hạnh phúc nhất trước khi tôi lên bảy tuổi.
Mẹ nuôi khéo ăn khéo nói, gặp ai cũng tươi cười chào hỏi.
Cha nuôi lại lầm lì ít nói.
Nhưng lúc ăn cơm, ông ấy sẽ gắp cho tôi chân gà mà không nói lời nào.
Phải hiểu rằng đó là chân gà đấy.
Hồi trước lúc ở nhà cũ, chỉ có em trai và cha mới được ăn chân gà.
Tôi cùng lắm chỉ được chia cho một miếng cổ gà.
Sau khi gặm sạch thịt, tôi không đành lòng nhổ ra, chỉ có thể ngậm xương trong miệng.
Ngậm đến khi xương mềm, sau đó nhai và nuốt.
Nhưng hiện tại tôi cũng có chân gà rồi.
Tôi vui mừng đến mức muốn khóc, dường như tất cả không phải là thật.
Nhưng tôi thật sự cảm nhận được sự ấm áp đó.
7.
Rất lâu về sau, tôi nhìn thấy một câu như này.
Một người trong lòng chỉ có đắng cay, chỉ cần một chút ngọt ngào là đã có thể lấp đầy rồi.
Nghĩ lại khi đó, tôi cũng giống như vậy.
Cha nuôi của tôi sẽ không uống rượu và đánh người, mẹ nuôi của tôi sẽ mỉm cười với tôi.
Tôi được ăn mặc đầy đủ, có thịt để ăn, thỉnh thoảng còn được ăn vặt.
Đó thực sự là những tháng ngày rất hạnh phúc.
Ở trong ngôi nhà này, tôi dần dần mở lòng.
Tôi sẽ ngoan ngoãn nép mình trong vòng tay của mẹ nuôi, khi cha nuôi làm việc mệt mỏi, tôi sẽ chủ động giúp ông đấm lưng.
Dưới ánh đèn, bóng của chúng tôi chồng chéo lên nhau.
Giống như là một gia đình do ông trời sắp đặt.
Thế nhưng, ảo tưởng này đã bị phá vỡ sau khi em trai chào đời.
8.
Có lẽ tôi thực sự có khả năng “Chiêu Đệ”, trong vòng chưa đầy nửa năm mẹ nuôi của tôi đã mang thai.
Trong nhà có thêm một em trai, cha mẹ nuôi vây quanh thằng bé, vui mừng đến mức không khép được miệng.
Còn tôi chỉ có thể đứng lẻ loi ở một bên.
Kể từ lúc ấy, mẹ nuôi rất ít khi cười với tôi.
Dường như đôi mắt của bà ấy dán chặt lên người em trai.
Để bà ấy nhìn tôi nhiều hơn, tôi đã làm hết tất cả công việc trong nhà.
Giặt quần áo, nấu cơm, cho lợn ăn, giặt tã,...
Tôi đã làm những việc này trước đây, bây giờ còn làm cật lực hơn.
Nhưng mẹ nuôi không khen tôi một câu “ngoan ngoãn” nữa rồi.
Sau đó là thái độ của cha nuôi đối với tôi cũng đã thay đổi.
Người trước, nếu có chân gà trong bữa thì ông ấy một cái, tôi một cái.
Nhưng bây giờ ông ấy lại nói sữa của mẹ nuôi không đủ, cần được bổ sung, liền đưa chân gà cho mẹ nuôi ăn.
Khi tôi gắp món ăn khác, ông ấy sẽ cau mày nhìn tôi.
Ánh mắt đó khiến tôi lo lắng vô cùng.
Tôi không dám ăn thêm miếng cơm nào nữa, ngày nào cũng đói đến mức bụng kêu cồn cào.
Nhưng dù cho có thế nào thì cái nhà này cũng “không thể dung nạp tôi”.
9.
Đó là một buổi chiều chập tối, tôi giặt xong tã về nhà thì nghe thấy mẹ nuôi đang nói chuyện với thím nhà hàng xóm.
Lúc trước mẹ tôi chưa có con trai nên thiếu tự tin.
Gặp ai cũng tươi cười, là một người tốt bụng.
Bây giờ có em trai rồi, lưng bà ấy cũng trở nên thẳng hơn, giọng nói cao gấp ba lần.
Thím nhà hàng xóm nói có một cặp vợ chồng ở làng bên không có con, bọn họ muốn mua lại tôi.
Nghe đến đây đầu tôi lập tức ù đi, không dám thở mạnh.
Tôi rất mong mẹ nuôi sẽ từ chối, muốn mẹ nói cho thím ấy tôi là con gái của mẹ, mẹ sẽ không bán tôi đi.
Nhưng mẹ nuôi chỉ cười phá lên.
Bà ấy nói:
“Bảo Nhi vẫn còn nhỏ lắm, công việc trong nhà đều do Chiêu Đệ làm hết, cứ từ từ đã.”
Cứ đợi đã…
Đợi cái gì chứ?
Đợi em trai lớn hơn một chút, đợi cơ thể bà ấy bình phục để có thể quán xuyến việc nhà thì sẽ bán tôi đi sao?
Nước mắt tuôn rơi ào ạt.
Tôi che miệng khóc lóc chạy ra ngoài.
10.
Tôi chưa từng kể cho người khác nghe việc bị cha mẹ ruột bán đi, đến một nơi hoàn toàn lạ lẫm như này đã khiến tôi tủi thân và sợ hãi.
Là mẹ nuôi đã nắm lấy tay tôi, từng bước dắt tôi ra khỏi cơn ác mộng đó.
Tôi kính trọng bà ấy, yêu quý bà ấy, coi bà ấy như mẹ ruột.
Nhưng bà ấy chỉ coi tôi như một công cụ để sinh được con trai.
Dùng xong rồi thì bán đi.
Gia đình mua tôi lần này sẽ như thế nào đây?
Có phải sẽ bán tôi đi lần nữa không?
Chẳng trách tôi đã được ông trời định trước, bị bán qua bán lại, không ai thương không ai yêu…
Tôi trốn trong ngôi chùa bỏ hoang, cắn ngón tay rồi khóc đến kiệt sức, mê man chìm vào giấc ngủ.
Lúc tôi tỉnh dậy thì đã là nửa đêm rồi.
Mặt trăng treo trên ngọn cây, gió bắc thổi vù vù, giống như sắp có tuyết.
Tôi lê đôi chân tê cứng vì lạnh của mình, chậm rãi bước về nhà.
Cả đêm tôi không về nhà, có lẽ cha mẹ nuôi đang rất lo lắng.
Khi nhìn thấy tôi về nhà, họ sẽ ôm lấy tôi rồi nói:
“Cuối cùng cũng trở lại rồi”.
Hay là sẽ tát cho tôi hai cái thật đau, cảnh cáo tôi về sau không được làm bọn họ lo lắng.
Trong lòng tôi âm thầm mong chờ, mở cửa bước vào nhà.
11.
Sự thật chứng minh là tôi đã suy nghĩ nhiều.
Căn phòng phía Đông tối đen như mực, tiếng ngáy của cha nuôi vang lên như sấm.
Dường như bọn họ không hề phát hiện ra tôi không ở nhà.
Hoặc là phát hiện ra rồi nhưng chẳng ai để tâm.
Tôi dụi mắt rồi quay lại căn phòng phía Tây.
Chúng tôi đã không còn ở cùng nhau từ lâu rồi.
Sau khi em trai chào đời, mẹ nuôi nói sợ khi ngủ tôi không nằm ngay ngắn sẽ đá trúng em, nên bảo tôi chuyển sang phòng khác.
Căn phòng phía tây là một nhà kho, bình thường nơi này dùng để cất giữ một số thực phẩm linh tinh, luôn có mùi ẩm mốc xộc lên, bọn chuột chạy khắp nơi vào ban đêm.
Lúc đầu đến đây, tôi luôn sợ hãi đến mức khóc ầm ĩ.
Tôi hy vọng sẽ giống như trước.
Mẹ nuôi ôm tôi vào lòng, cha nuôi giúp tôi đuổi chuột.
Nhưng bọn họ chỉ đồng thanh mắng nhiếc tôi.
Bảo tôi im miệng, đừng làm em trai sợ.
Đúng thôi, có em trai rồi thì cần gì đến Chiêu Đệ nữa.
Nếu tôi không về nhà rồi chết ở bên ngoài cũng chẳng sao cả.
Bán tôi cho người khác để “Chiêu Đệ” cũng không sao cả.
Nước mắt rưng rưng chực chờ, tôi chui vào chiếc chăn lạnh lẽo.
Giây phút ấy, cả cơ thể lẫn trái tim tôi đều lạnh buốt.