Chương 4 - Hoa Hồng Dại

16

Tôi bị giày vò có hơi tàn nhẫn.

Nửa đường mới kịp phản ứng, kỳ thật tôi hẳn là đang giận Phó Cận Niên.

Chú ấy còn chưa giải thích rõ ràng chuyện của Lâm Nhược Sơ với tôi.

Cũng không tỏ tình với tôi.

Đây không phải là tên cặn bã sao?

Xe dừng trước cửa nhà.

Tôi yên lặng liếc chú ấy một cái, đối diện với ánh mắt của chú ấy, nói: "Đừng ồn ào, cháu đang giận."

Phó Cận Niên sửng sốt, "Làm sao vậy?"

Tôi nói: "Chú đoán đi."

Phó Cận Niên: "......"

……….

"Sau đó chú ấy liền đi?" Bạn thân nâng má nghiêm túc nghe.

Tôi nói: "Đúng vậy, chú ấy đi rồi."

Bạn thân tức giận: "Thật quá đáng!"

Kỳ thật tôi đã quên nói, Phó Cận Niên trước khi đi còn hỏi tôi buổi tối muốn ăn cái gì, tôi không để ý tới chú ấy mà thôi.

Cô ấy thấy vẻ mặt tôi buồn bực, nói: "Nhiễm Nhiễm, cậu có nghĩ tới không, sở dĩ cậu hèn mọn như vậy, là bởi vì quan hệ của hai người không bình đẳng."

"Cậu phải cho chú ấy biết, cậu không còn là đứa nhỏ bị chú ấy quản giáo, mà là một người trưởng thành."

Tôi cảm thấy có lý, hỏi: "Làm như thế nào?"

“Trước kia chuyện chú cậu không cho làm, thì làm một lần đi.”

Tôi thấy cũng có lý.

Buổi tối hôm đó, Phó Cận Niên còn đang làm việc liền nhận được một tin nhắn của tôi.

Mấy tấm ảnh người mẫu nam, mỗi người một vẻ đẹp trai.

"Chú, đêm nay hai người này không tệ, chú giúp cháu chọn một người đi."

Điện thoại của Phó Cận Niên lập tức gọi đến.

Bị tôi vô tình tắt đi.

Tôi còn dẫn Đoàn Tử đến nhà bạn thân, ở lại vài ngày.

Không sợ chết điên cuồng khiêu khích Phó Cận Niên.

Ghi chép trò chuyện gửi cho Phó Cận Niên cho thấy, mười ngày tôi yêu mười tám người đàn ông trẻ tuổi.

Bạn thân nhìn bản đồ trên mạng, hài lòng gật đầu, "Không sai, như vậy thì mới có thể cho chú ấy cảm giác nguy hiểm, không phải cậu không thể thiếu chú ấy sao."

Phó Cận Niên từ cảnh cáo ban đầu, về sau trực tiếp trả lời "1".

Giống như đang đếm cho tôi.

Ngay khi tôi tưởng rằng, tôi còn có thể bình yên vô sự vài ngày, đột nhiên Đoàn Tử khóc tới tìm tôi.

Nói rằng con gấu đồ chơi của con bé đã biến mất.

Tôi cùng con bé nghĩ thật lâu, Đoàn Tử mới thút thít nói: "Con để gấu ở phòng ngủ của ba."

"Nhà cũ? Phòng ngủ của ba con?"

Đoàn Tử dùng sức gật đầu, "Mẹ, mẹ mang gấu con về được không?"

Đoàn Tử khóc đến đáng thương, tôi lâm vào rối rắm.

Lỡ như bắt gặp Phó Cận Niên......

Tôi gọi cho dì trông trẻ ở nhà.

Dì nói: "Phó tiên sinh tối nay không có ở đây."

Lúc này tôi mới thở phào nhẹ nhõm, vội vã chạy tới nhà cũ.

Tới gần hoàng hôn, ánh sáng trong nhà cũ dần dần mờ đi.

Tôi đi tới cửa phòng ngủ của Phó Cận Niên, đang chuẩn bị đẩy cửa, đột nhiên nghe thấy bên trong truyền đến tiếng nước chảy ào ào.

Chú ấy lại ở nhà!

Trong lúc thấp thỏm, đột nhiên tôi thấy được lỗ tai gấu nhỏ lộ ra trong khe cửa.

Ngay trong tầm tay.

Đẩy cửa ra là có thể lấy được.

Tôi lấy hết dũng khí, lặng lẽ đẩy mạnh khe hở cửa, nghiêng người đưa tay qua.

Nhà cũ yên tĩnh không tiếng động.

Tôi không nhận ra, tiếng nước trong phòng tắm đã sớm ngừng.

Một tầng áo choàng tắm mềm mại bị tôi nắm vào trong tay.

Mang đến hơi ẩm ướt.

Tôi sửng sốt, đột nhiên bị một tay xách, xách vào cửa.

Cửa phòng khép lại, ánh sáng cuối cùng chôn vùi trong bóng tối.

Mùi thơm đặc biệt của Phó Cận Niên, hỗn hợp với mùi sữa tắm, nhàn nhạt tỏa ra.

"Nhiễm Nhiễm, anh không nhớ rõ là đã dạy em lúc nào, lại không kiêng nể gì chui vào phòng ngủ của đàn ông."

Hơi thở cực nóng lướt qua bên tai, mang đến cảm giác khô nóng.

Giọng nói đặc biệt của Phó Cận Niên đã chạm vào thần kinh nhạy cảm yếu ớt của tôi.

Hai chân tôi mềm nhũn, đưa tay bám lấy áo choàng tắm của chú ấy.

Mạnh miệng phản bác: "Cháu là người trưởng thành, không cần chú dạy..."

Phó Cận Niên dừng lại, tựa hồ hiểu được ý của tôi, cười nhẹ nói: "Lỗi của anh, anh không nên mở cửa câu dẫn em."

Khuôn mặt tôi vừa vặn dán vào cổ áo mở rộng của chú ấy.

Cảm nhận được bọt nước theo đường cong cơ bắp đầy đặn rắn chắc, từng giọt từng giọt lăn vào trong áo choàng tắm.

Giọng Phó Cận Niên khàn khàn, yêu cầu: "Em có thể kéo ra xem."

"Chỉ là yêu cầu em, không phải dạy em."

Dưới lồng ngực nóng hổi của Phó Cận Niên, là nhịp tim vững vàng mạnh mẽ.

Một chút đụng vào lòng bàn tay tôi.

Thời kỳ phản nghịch đến muộn khiến tôi đem lời của chú ấy trở thành gió thoảng bên tai.

Tôi đột nhiên ôm lấy cổ chú ấy, ngẩng đầu, kiễng chân chủ động hôn chú ấy một cái.

Vì trời quá tối nên tôi chọn nhầm chỗ.

Hôn lên yết hầu của chú ấy.

Hơi thở Phó Cận Niên trầm xuống, dễ dàng khóa hai tay tôi lại, đè vào trong giường.

"Không chiến tranh lạnh?"

Tôi đẩy đẩy chú ấy, lẩm bẩm: "Trước tiên... Cháu muốn lấy gấu con cho Đoàn Tử."

Phó Cận Niên cũng không mơ hồ, “Được, nhưng chúng ta hãy nói chuyện trước... chuyện em yêu mười tám người đàn ông."

Tôi nghẹn họng, chất vấn: "Phó Cận Niên, có phải chú cho rằng chú ăn chắc cháu rồi không? Cháu không phải là người tốt tính dễ nói chuyện. Cho dù có con của chú thì thế nào? Chú đừng hòng chọc cháu."

Phó Cận Niên nở nụ cười, "Anh có thể chọc được em? Nhiễm Nhiễm, em bình tĩnh mà xem, lần nào không phải em chọc anh?"

“Khi nào thì cháu chọc chú?"

Phó Cận Niên buông tôi ra, "Từ nhỏ."

"Thành tích không đạt tiêu chuẩn, có phải anh tận tình khuyên bảo em đi học bổ túc không?"

“Em hơi mất hứng, lần sau lấy cho anh một thành tích càng không đạt tiêu chuẩn."

Tôi lẩm bẩm: "Đó là bởi vì chú quá hung dữ... Cháu sợ."

Phó Cận Niên nói: "Cha mẹ em giao phó em cho anh, anh muốn giữ uy tín."

Tôi nghĩ nghĩ, "Được rồi, cho dù từ nhỏ chú quản cháu là vì chú muốn làm phụ huynh, vậy bây giờ thì sao?"

"Hiện tại anh hung dữ với em?"

Tôi nói: "Chú biết rõ đứa bé là của chú, còn nhìn cháu làm trò cười..."

Phó Cận Niên trầm mặc.

Anh nói: "Anh chỉ đoán thôi."

"Sao chú không hỏi?"

“……”

Vẻ mặt Phó Cận Niên có chút u ám, "Em cảm thấy, với quan hệ giữa anh và em, dưới tình huống không xác định, hỏi như vậy, có giống một tên biến thái không?"

Tôi nghĩ về cảnh đó.

Đúng là có chút biến thái.

Phó Cận Niên thở dài, "Vô luận là lấy trộm tóc đứa bé làm giám định ADN, hay là dùng phương thức điều tra khác, trong mắt anh, đều giống nhau."

Tôi không phục hỏi: "Nói cách khác, chỉ có cháu chủ động, chú mới không giống một tên biến thái chứ?"

Trên nguyên tắc mà nói, đúng vậy.

Tôi không phục đá đá chú ấy, "Đây là lý do chú không tỏ tình với cháu?"

Mặt mày Phó Cận Niên thư giãn, "Sẽ không tỏ tình."

Chú ấy cúi đầu xuống, bịt miệng tôi lại, hôn đến nỗi tôi không thở nổi.

Sau đó nhìn bộ dạng thẹn quá hóa giận của tôi, nói: “Sẽ trực tiếp cầu hôn."

Tôi sững sờ.

Phó Cận Niên nói: "Thời gian gấp gáp, anh chuẩn bị gấp gáp, không ngờ vẫn để em phải chờ."

Tôi rơi vào trầm tư.

Quả thật......

Chuyện cầu hôn này, hình như cũng không có cách nào nói cho tôi biết trước.

Nếu không sẽ không có bất ngờ.

Tôi lại cẩn thận nghĩ, "Không đúng, còn có Lâm Nhược Sơ nữa. Cái này gọi là sao."

“Căn bản anh chưa từng chạm qua cô ta, sao gọi là liền mạch không kẽ hở?"

Phó Cận Niên nhéo nhéo mặt tôi, "Năm đó khi Lâm Nhược Sơ tính kế anh, có người chỉ điểm. Người anh câu thật ra là người phía sau cô ta. Bỏ thuốc cho anh, trời xui đất khiến hại em, anh không tìm cậu ta tính sổ, chẳng phải là không thể nào nói nổi sao?"

Tôi nhìn chằm chằm mặt chú ấy, chậm rãi suy nghĩ: "Cho nên chú không chia tay với Lâm Nhược Sơ."

“Chỉ sợ người phía sau còn hành động. Có Lâm Nhược Sơ ở đây, sẽ dễ dàng hơn một chút." Phó Cận Niên ấn tôi xuống gối, cúi người hôn xuống, “Nhưng cũng không sao cả. Vì chuyện này mà chọc em giận, không đáng."

Bóng đêm dày đặc, lúc này tôi mới phát hiện, Phó Cận Niên vẫn đang ghen tuông.

Mười tám người đàn ông trẻ tuổi kia làm cho chú ấy bứt rứt trong lòng.

Tôi có chút luống cuống.

Cảnh cáo chú ấy: "Cháu, cháu và chú bình đẳng... Chú không được phạt cháu..."

Phó Cận Niên ừ một tiếng, ghé vào tai tôi nhẹ giọng nói: "Nhiễm Nhiễm, nếu anh là phụ huynh, có lẽ anh sẽ phạt em không được ra ngoài."

“Cùng quá đêm nay em nói đúng, chúng ta bình đẳng."

"Với tư cách là một người đàn ông, anh chỉ biết......"

Chú ấy nói xong ba chữ cuối cùng, tôi sợ tới mức trợn to hai mắt.

Không kịp phản ứng, đã bị kéo qua lấy mạng nhỏ.

Cuối cùng, Phó Cận Niên còn cười hỏi: "Ngày mai nhận giấy chứng nhận, được không?"

Tôi còn chìm trong mê ly, nghi hoặc ừ một tiếng, "Gấp như vậy?"

"Gấp sao? Cảm giác cũng tạm được."

"Không phải nói chờ anh chủ động sao?"

Phó Cận Niên cười, "Cũng được."

Chú ấy đột nhiên tăng thêm lực, lười biếng nói: "Mau, Nhiễm Nhiễm, đợi anh cầu hôn."

Thấy tôi lại muốn khóc, Phó Cận Niên ngậm miệng, vội vàng dỗ dành: "Được rồi, cho anh danh phận, được không? Đến lúc nên đổi xưng hô rồi không phải sao?"

17

Bạn thân nhìn chằm chằm nhẫn kim cương trên tay tôi, hai mắt trợn trừng.

"Nhanh như vậy sao?"

Tôi gật đầu, "Ừ, nhanh như vậy đấy."

Tin tức Phó Cận Niên đeo nhẫn cưới trên ngón áp út, ngày hôm sau liền truyền khắp nơi.

Xét về cuộc sống của tôi với Đoàn Tử, tôi không có ý định công khai sớm.

Cho nên đối với đối tượng kết hôn của Phó Cận Niên, mọi người bàn luận sôi nổi.

"Hạ tiểu thư, chúng ta lại gặp mặt rồi."

Người đàn ông tên Hứa Thư Bạch này một lần nữa chặn tôi ở trung tâm thương mại.

Đây đã là lần thứ ba trong một tháng.

m hồn bất tán.

"Phó tiên sinh thật là bận rộn, sao có thể vì kết hôn mà bỏ qua cảm nhận của em chứ?"

Tôi cầm một gói khoai tây chiên, không xác định ném vào xe, "Cảm nhận của tôi... sao?"

Hứa Thư Bạch nho nhã lễ độ nói: "Không phải em thích chú em sao? Chú ấy kết hôn, nhất định em sẽ rất đau lòng."

Tôi thừa nhận hắn cười rộ lên cực kỳ mê hoặc.

Nhưng đầu óc hắn có phải...... có chút không bình thường?

Hắn cho rằng, người kết hôn với Phó Cận Niên là một người khác.

Tôi chần chờ, Hứa Thư Bạch chủ động lấy ra một chiếc điện thoại di động đưa cho tôi,

"Hạ tiểu thư, tôi có thể giúp em, chỉ cần em làm theo lời tôi nói."

"Giúp tôi cái gì?"

"Có được chú của em."

Lần đầu tiên tôi nghiêm túc nhìn hắn.

Đưa tay nhận lấy điện thoại.

Cười, "Được, anh thật sự là người tốt."

Trong vòng nửa giờ ngắn ngủi, chúng tôi đã kết thành "đồng minh".

Phó Cận Niên đúng giờ dừng xe trước cửa trung tâm thương mại.

Tôi xách đồ chạy ra, mở cửa xe, đối diện với ánh mắt chú ấy, cười khanh khách gọi: "Chú."

Nụ cười trên khóe môi Phó Cận Niên cứng đờ.

Từ sau khi kết hôn, Phó Cận Niên ở nơi công cộng, nghiêm cấm tôi gọi chú ấy bằng "chú".

Nếu không về nhà sẽ bị phạt.

Ánh mắt Phó Cận Niên dừng lại trên di động tôi giơ lên, nhất thời hiểu rõ.

"Lên xe."

Tôi không kiêng nể gì tựa người vào chú ấy, "Chú... Người ta rất nhớ chú. Chú vội vàng kết hôn với thím, sao không để ý tới người ta chứ?"

Phó Cận Niên nheo mắt, "Đây không phải là đang để ý tới em sao?"

Tôi im lặng nháy mắt với chú ấy.

Trong tai nghe truyền đến giọng Hứa Thư Bạch, "Hạ tiểu thư, nhớ về nhà nhất định phải lắp ống kính, có video, chúng ta không lo không thắng được."

Phó Cận Niên hình như lại biến thành bộ dạng trước kia.

Trên đường trở về, tuân thủ nghiêm ngặt bổn phận của một người chú, ngay cả chạm vào tôi một cái cũng không chịu.

Vừa về đến nhà, chú ấy liền đi vào thư phòng.

Hứa Thư Bạch thúc giục tôi: "Mau, thay quần áo cho tốt, em yên tâm, chỉ cần ghi lại video hắn ôm em, tôi có thể giúp em."

Tôi ngáp một tiếng, đi vào phòng ngủ chính.

Hứa Thư Bạch vui mừng nói: “Lá gan của tiểu cô nương thật lớn, tốt lắm."

Tôi thay quần áo, cầm điện thoại, sau lưng truyền đến tiếng mở cửa.

"Nhiễm Nhiễm --"

Giọng nói của Phó Cận Niên sau khi nhìn thấy cách ăn mặc của tôi liền dừng lại.

Tôi kéo kéo đồng phục học sinh trên người, mỉm cười nói: "So với đồng phục học sinh trung học của cháu không kém nhiều lắm, chú à, chú còn nhớ không?"

Phó Cận Niên thở dài, không nói một lời đóng cửa lại.

Xoay người bắt đầu tháo đồng hồ.

Tôi còn đang đắm chìm trong niềm vui được trở về tuổi 18, đột nhiên bị người chặn ngang túm lấy.

"A? A? Ch...... chú - -"

"Bốp."

Trên mông bị tát một cái, Phó Cận Niên cười lạnh cả người, "Anh đã nói phải gọi là gì?"

Tôi phí công giãy dụa, "Có người… chú làm gì vậy - -"

Phó Cận Niên không chớp mắt rút di động đã giấu kỹ của tôi ra, đặt bên tai, cười nói: “Hứa tiên sinh, tôi cho rằng chuyện lần trước, cũng đủ để cảnh cáo cậu rồi."

Lúc chú ấy nói chuyện, còn không yên lòng ấn tôi vào trong chăn.

Khuôn mặt nhỏ nhắn của tôi đỏ bừng, đang muốn chạy trốn, bị Phó Cận Niên kéo về giữ dưới thân.

Đầu dây kia truyền đến lời châm biếm sắc bén của Hứa Thư Bạch, "Phó Cận Niên ra vẻ đứng đắn, kết hôn là coi như xong, thật đúng là dám mơ ước cháu gái của mình, ngày mai tôi sẽ cho anh thân bại danh liệt."

Phó Cận Niên không khỏi cười khẽ ra tiếng, “Cậu có thể thử xem."

Nói xong, chú ấy cúp điện thoại.

Tôi dùng gối ôm che đầu, "Chú..."

Xoẹt xoẹt.

Cùng với tiếng xé rách.

Quần áo của tôi tan thành từng mảnh.

Tôi trợn tròn mắt.

Phó Cận Niên chậm rãi nói: "Anh không biết em thích chơi như vậy."

"Muốn anh làm cầm thú, cứ tiếp tục hô."

Tôi nhỏ giọng nói: "Hắn luôn quấn lấy em, rất phiền...... Em chỉ muốn trêu đùa hắn một chút thôi."

Nói xong tôi lại lên án, "Anh biết rõ là hắn đang ghi hình, còn bế em lên..."

Phó Cận Niên cúi đầu hôn xuống, "Yên tâm, không truyền ra được. Ngẩng đầu, gọi thêm một tiếng."

"Chú....."

"Mông ngứa lại muốn ăn đòn à?"

Tôi hôn nhẹ ấm áp ôm cổ anh, "Ông xã..."

……

18

Từ ngày đó về sau, hết thảy lại khôi phục về gió êm sóng lặng.

Một buổi chiều vài tuần sau, tôi cùng bạn thân ra ngoài uống trà chiều, đột nhiên thấy được một tin tức.

Một ông chủ doanh nghiệp trong thành phố, bị tình nghi trốn thuế và các nguyên nhân khác, đã bị bắt.

Bạn thân xiên một miếng bánh ngọt, chỉ chỉ người trên: "Đối thủ của chú cậu, hình như có quan hệ họ hàng với Lâm Nhược Sơ."

Tôi nhận ra khuôn mặt của người đàn ông.

Hứa Thư Bạch.

Trên tivi, Hứa Thư Bạch đối diện với ống kính, có vẻ như đang nhắc tới cái gì đó.

Cảm giác tín niệm trong ánh mắt sắp tràn ra màn hình.

Đài truyền hình không lên tiếng, toàn bộ quá trình đều là tin tức đưa tin.

Tôi hỏi: “Hắn đang nói gì vậy? Thoạt nhìn không thông minh lắm."

Bạn thân híp mắt, đọc môi một lát, nói: “Hắn đang nói chuyện với cậu."

“Hả?"

Hắn nói: "Hạ tiểu thư, tôi sẽ không phụ lòng cô, chờ tôi đi ra, chúng ta sẽ thử lại lần nữa."

“……”

Cho nên, Phó Cận Niên đến bây giờ cũng không đem chuyện tôi và chú ấy kết hôn nói cho Hứa Thư Bạch.

Theo Hứa Thư Bạch vào tù, năm đó một số chuyện dần dần được phơi bày.

Đêm năm năm trước, Hứa Thư Bạch Lợi dùng khoảng trống của yến hội, tránh tai mắt Phó Cận Niên, bỏ thuốc vào rượu của chú ấy.

Sau đó, sai người đưa chú ấy về phòng khách sạn.

Lại để Lâm Nhược Sơ đi tiếp.

Ý đồ muốn gạo nấu thành cơm.

Trong quá trình này, Lâm Nhược Sơ chạy nhầm phòng.

Sau khi ngủ xong, phát hiện đối phương là một nam sinh viên đại học.

Ngược lại là tôi, bởi vì thư ký bận rộn, từ trong nhà mang theo một bộ quần áo, tới tìm Phó Cận Niên.

Trời xui đất khiến xảy ra loại chuyện này.

Mà Hứa Thư Bạch một lòng muốn thông qua scandal hủy diệt đối thủ một mất một còn.

Sau khi phát hiện Lâm Nhược Sơ vô dụng, liền đánh chủ ý tới chỗ tôi.

19

Trò hề này theo Hứa Thư Bạch vào tù, dần dần hạ màn.

Phó Cận Niên cố ý lấy thời gian rảnh nghỉ hè của Đoàn Tử, đưa chúng tôi ra nước ngoài nghỉ phép.

Ở sân bay, đột nhiên tôi nghe thấy một giọng nói quen thuộc.

Là Lâm Nhược Sơ.

Hình như cô ta đang cãi nhau với một chàng trai trẻ.

À...... Đó là......

Phó Cận Niên nói: "Nam sinh viên mà cô ta từng ngủ."

Tôi kinh ngạc, "Nhiều năm như vậy, vẫn ở bên nhau?"

“Ha."

Phó Cận Niên thay Đoàn Tử cầm kẹo que, nói: "Hắn và Lâm Nhược Sơ chân trước chân sau tới tìm anh. Lâm Nhược Sơ vừa dựng sân khấu lên, hắn liền tháo ra. Từ đầu đến cuối, anh đã biết đêm đó không phải là Lâm Nhược Sơ."

"Vậy tại sao anh còn muốn tuyên bố với bên ngoài..."

Phó Cận Niên nhìn chằm chằm kẹo que trong tay Đoàn Tử, một lúc lâu cười, "Không biết."

"Có lẽ là muốn chờ người nào đó trở về."

"Hoặc là chờ người nào đó nhảy ra, đưa anh đi nhận lãnh."

Trong đầu tôi đột nhiên hiện ra một con chó đen lớn giơ thẻ bài nhỏ, chờ chủ nhân nhận lãnh.

"Anh có nghĩ tới, đó không phải là em..."

"Có nghĩ qua."

Phó Cận Niên thay nhóc con lau bàn tay dính dính, "Cơ hồ mỗi đêm đều suy nghĩ."

"Nhiễm Nhiễm, tình cảm của anh đối với em, chưa nói tới trong sạch."

"Nếu như không phải em, anh sẽ cắt đứt với em. Thậm chí đời này cũng sẽ không gặp lại em."

Trong lòng tôi run lên, "Anh bắt đầu từ khi nào..".

"Không biết."

Phó Cận Niên sờ sờ đầu nhóc con, "Có lẽ từ lúc em trưởng thành, có lẽ..."

Phó Cận Niên không nói tiếp.

Lúc này tôi mới hiểu được, tôi cùng chú ấy có thể có ngày hôm nay, là một phần ngàn vạn trong tất cả khả năng.

Nếu như không có năm đó trời xui đất khiến, cho dù tôi chủ động, nhiệt tình, Phó Cận Niên cũng sẽ bất động.

Tôi yên lặng nắm lấy đầu ngón tay chú ấy.

……

20

Thân phận của tôi và Đoàn Tử, rốt cuộc vẫn không giấu được.

Ngày bị phơi bày, kỳ nghỉ của chúng tôi còn chưa kết thúc.

Tôi cầm điện thoại di động, suốt một ngày, trong lòng thấp thỏm bất an.

Dù sao quan hệ giữa tôi và Phó Cận Niên vẫn có chút phức tạp.

Không tránh khỏi bị mọi người bàn luận và phán xét.

Nhưng chuyện này, hình như cũng không gây nên sóng gió trên internet.

Bạn thân nói qua điện thoại: "Cậu yên tâm đi, xung quanh không ai biết chuyện này cả."

Hoặc là Phó Cận Niên đã trả đủ phí bịt miệng, hoặc là bỏ tiền ra tìm kiếm.

“Sản nghiệp Phó gia lớn như vậy, sao lại không bảo vệ được cậu chứ?"

Hai ba ngày trôi qua, vẫn gió êm sóng lặng như cũ.

Trái tim treo lơ lửng của tôi, mới dần dần buông xuống.

Chạng vạng hôm nay, Đoàn Tử theo dì bảo mẫu ra bờ biển nhặt vỏ sò.

Ánh chiều tà xuyên thấu qua cửa sổ thủy tinh, trải trên tấm ga trải giường trắng noãn.

Sau một hồi dây dưa, Phó Cận Niên đặt tôi trước cửa sổ thủy tinh, dịu dàng hôn môi.

"Mệt sao?"

Cả người tôi chìm vào dáng chiều đỏ thẫm, "Ừm."

Tắm rửa xong, tôi mở di động của Phó Cận Niên ra.

Chú ấy đang tắm.

Lúc tin nhắn gửi tới, tôi gọi hai tiếng, chú ấy không nghe thấy.

Tôi dứt khoát nhấn vào.

Phát hiện là một vị trưởng bối Phó gia gửi tới.

"Cận Niên, chú không nghĩ con lại ngang bướng như vậy."

"Nếu như con cố ý như thế, vậy cứ như vậy đi."

Tôi lục lọi phía trước, phát hiện ra lịch sử trò chuyện của Phó Cận Niên và vị trưởng bối này.

Xem thời gian, là lúc còn ở trong nước.

"Chuyện giữa con và Hạ Nhiễm, chúng ta không đồng ý. Cho tới bây giờ Phó gia chưa từng xuất hiện scandal lớn như vậy."

Phó Cận Niên: “Là cháu thông báo cho chú biết, không phải là đang chờ chú đồng ý."

“Con bé là con của anh trai con!"

Phó Cận Niên: "Ngay cả họ cũng không giống nhau."

"Cái gì chứ, cháu câu dẫn chú mình, cũng không sợ bị trời phạt, kiếp sau đầu thai làm súc sinh!"

Phó Cận Niên: "Là cháu câu dẫn người ta. Nếu bị trời phạt, cháu một mình chịu, súc sinh cháu một mình làm. Kỳ thật cũng không cần chờ kiếp sau."

Phó Cận Niên gửi một bản thảo qua, ý đại khái là:

Phó Cận Niên chú ấy cầm thú không bằng, mơ ước cháu gái của mình, còn cưỡng đoạt, quả thực cầm thú cũng không bằng.

"Chú Ba, có cần cháu liên lạc với truyền thông ngay bây giờ không?"

Phó gia trưởng bối tức giận phát tới một chuỗi dấu chấm than: “Cậu đây là muốn triệt để Phó gia!"

“Chú muốn hủy hoại cô ấy, cháu sẽ triệt để Phó gia."

“Cậu......"

Phó Cận Niên nói: "Trước khi mắng chửi người cháu khuyên chú, hãy tìm đúng người. Cô ấy còn nhỏ, không nghe được lời thô tục, nếu cháu biết chú muốn ra tay với cô ấy, chỉ sợ cháu và chú không cần phải nói chuyện qua điện thoại di động."

Cửa phòng tắm mở ra.

Tôi vội vàng giấu điện thoại dưới gối.

"Không phải buồn ngủ sao?"

Phó Cận Niên theo thói quen túm lấy tôi, ôm tôi vào lòng.

Tôi nhớ lại nội dung vừa rồi, "Anh... vì sao lại đột nhiên đưa em ra nước ngoài nghỉ phép?"

"Không vì cái gì, thấy em thích, nên đi."

Chuyến đi này quá vội vàng.

Gần như là ngày nhận được tin tức, chúng tôi liền rời đi.

Chắc là vì mối quan hệ của chú Ba.

Thì ra lúc tôi không biết, chú ấy đã sớm giải quyết tất cả.

Tôi không tiếp tục truy vấn, mà là hôn chú ấy, tay đưa vào trong áo choàng tắm mềm mại của chú ấy.

Phó Cận Niên giữ chặt tay tôi, giọng khàn khàn: "Nhiễm Nhiễm, còn có tinh thần sao?"

Tôi chủ động hôn lên môi chú ấy.

"Phó Cận Niên, em yêu anh."

Phó Cận Niên cả người căng thẳng, xoay người kéo tôi vào trong ánh chiều tà rực rỡ đỏ thẫm.

"Nhiễm Nhiễm, anh cũng yêu em."

Sóng lay động đem ánh chiều tà nhuộm đẫm thành từng đoá hoa hồng nở rộ.

Ngày sẽ hết.

Ánh trăng thật dài.

(Hết)