Chương 8 - Hóa Đơn Cuộc Đời
8
“Cứng đầu thật rồi! Dám cãi lại bố mẹ. Tao sẽ tìm lãnh đạo của mày, nói rõ chuyện mày bất hiếu, đi học còn ăn chơi trác táng, xem công ty còn dám giữ mày không!”
Tôi trực tiếp cúp máy.
Nhưng ngày hôm sau, một số lạ lại gọi đến.
Lần này là mẹ.
“Hứa Nguyệt, là mẹ đây. Trước kia mẹ sai, vì thương con quá nên mới vậy. Về nhà đi, đừng khổ sở ngoài kia nữa.”
“Mẹ tìm được cho con một mối tốt lắm, tuy người ta đã ly hôn và có ba đứa con, nhưng đàn ông lớn tuổi sẽ chín chắn, biết thương vợ. Con gái mà quá mạnh mẽ thì chẳng ai thèm, mau kết hôn ổn định đi.”
Giờ không kiểm soát được bằng tiền sinh hoạt, bà lại định dùng hôn nhân để trói tôi.
Đúng là chẳng bao giờ chịu bỏ cuộc.
Tôi cười nhạt: “Người ta tốt thế thì mẹ tự mà cưới đi!”
Giọng mẹ bên kia lập tức từ dịu dàng chuyển thành độc ác:
“Ngày mai phải về ngay, nếu không đừng trách tao đến tận công ty mày. Lần trước cậu mày với dì mày còn chưa hiểu rõ mày là cái đồ gì, nên mày mới được phen đắc ý.”
“Tao có cả trăm cách để trị mày!”
Một tuần sau, đúng hôm tôi chính thức vào công ty làm việc.
Mẹ tôi kéo đến tận nơi quấy rối.
Bà mặc quần áo rách vá, đầu tóc rối bù, quỳ trước mặt sếp của tôi, khóc lóc đến nước mắt nước mũi hòa vào nhau.
“Nghe nói con gái tôi, Hứa Nguyệt, lên thành phố làm rồi. Ở quê tôi nhớ nó lắm, nhưng nó chê tôi quê mùa nghèo hèn, nhất quyết không chịu gặp. Nó vừa nhận được thông báo vào công ty lớn là muốn đoạn tuyệt tình mẹ con.”
“Tôi van xin các lãnh đạo, tôi quỳ đây, chỉ muốn được gặp con gái một lần thôi! Tôi không còn tiền ăn cơm, không có tiền khám bệnh, sắp chết đến nơi rồi, chỉ mong trước khi chết còn được nhìn con một lần.”
“Cho dù nó không nhận tôi, nhưng nó là máu thịt của tôi.”
Toàn bộ đồng nghiệp đều kéo ra xem. Tôi chỉ là một nhân viên mới, vậy mà một buổi sáng đã khiến cả công ty đều biết mặt.
Người xung quanh xì xào chỉ trích tôi, nói tôi vô tâm, bất hiếu.
Tôi nhìn người mẹ đang quỳ, bà vừa lấy tay quệt nước mắt vừa len lén cười.
Ánh mắt nhìn tôi chứa đầy đắc ý.
Như muốn nói:
“Cả đời này mày cũng đừng mong thoát khỏi tao.”
Tôi lập tức lấy điện thoại, mở đoạn ghi âm bố mẹ đòi tôi chuyển 200 ngàn làm tiền tiêu vặt, còn bắt sau này nộp lương công ty cho họ.
“Căn cứ theo Điều 1067 Bộ luật Dân sự, nghĩa vụ phụng dưỡng chỉ áp dụng khi cha mẹ không còn khả năng lao động hoặc rơi vào cảnh khó khăn.”
Tôi lại cho mọi người xem đoạn video.
Trong đó, mẹ tôi lái chiếc xe mới trị giá 500 ngàn, đến khách sạn 5 sao, thay bộ đồ hiệu ra, mặc bộ quần áo vá chằng vá đụp để diễn cảnh nghèo.
Cả những bức ảnh bà khoe khoang tài sản trên mạng.
Và đoạn hồi đại học, bà mắng chửi tôi, chỉ gửi tiền sinh hoạt chưa bao giờ vượt quá 500.
“Tôi có nghĩa vụ phụng dưỡng, mẹ muốn tiền có thể kiện ra tòa, tòa xử bao nhiêu tôi đưa bấy nhiêu.
Còn việc hôm nay bà bôi nhọ, hãy nói chuyện với luật sư của tôi.”
Trong đám đông, luật sư tôi mời bước ra.
Tôi đã lường trước sẽ có ngày này, nên từ lâu chuẩn bị sẵn.
Bà là mẹ ruột, tôi không thể làm gì bà, nhưng pháp luật thì có thể!
Cuối cùng, mẹ tôi bị bố lôi đi vì sợ vướng kiện cáo.
Sếp thì tỏ ra cảm thông hoàn cảnh của tôi, ngược lại còn đánh giá cao sự bình tĩnh và dứt khoát của tôi.
Nhờ thế, tôi lọt vào mắt xanh của sếp.
Không biết mẹ tôi nghe tin này liệu có tức chết không.
Nhưng quả báo dành cho bà, cuối cùng cũng đến.
Ngày mẹ tôi gây chuyện ở công ty, đúng lúc có một blogger tự do quay lại toàn bộ.
Đoạn video đó được đăng lên mạng, bà ngay lập tức nổi tiếng, bị dân mạng đặt cho vô số biệt danh:
“Mẹ keo kiệt nhất hệ mặt trời”, “bà điên thích kiểm soát”, “mặt dày hai tiêu chuẩn”.
Tất cả tài khoản mạng xã hội của bà bị đào ra, dân mạng tràn vào chửi.
Nhưng chuyện đó vẫn chưa phải thảm hại nhất.
Bởi vì mẹ tôi khoe khoang giàu có, chẳng bao lâu sau bà bị kẻ lừa đảo nhắm trúng.
Không lâu sau, toàn bộ tiền bạc trong tay bà và bố tôi bị lừa sạch.
Nhà, xe, tiền – tất cả tiêu tan.
Mẹ tôi lại gọi đến đòi tiền phụng dưỡng.
Không được, bà liền kiện tôi ra tòa.
Cuối cùng, tôi tuân theo phán quyết: mỗi tháng cấp dưỡng cho bố mẹ 600 tệ, có thể bằng tiền hoặc hiện vật.
Tôi quyết định làm đúng nghĩa đen.
Ví dụ, tháng này tôi mua cho bà – người đã mãn kinh – 600 tệ băng vệ sinh.
Giữa trời hè 39 độ, tôi gửi cho bà một chiếc áo lông vũ 600 tệ.
Đến mùa đông, tôi sẽ gửi áo thun ngắn tay.
Cuộc sống của họ giờ nghèo khổ, nhưng chẳng còn liên quan đến tôi.
Giờ đây tôi chăm chỉ làm việc, tan ca thì thoải mái tiêu xài.
Không quan tâm đến giá cả, càng không quan tâm đến hóa đơn.
Tự do tài chính giúp tôi được tận hưởng mọi niềm vui.
Ngày dọn vào căn hộ mới mua, tôi tìm thấy một tờ hóa đơn cũ trong chiếc hộp bị bỏ quên.
Tôi chỉ cười nhạt.
Những xiềng xích từng giam cầm tôi, giờ đây chỉ là một làn khói mỏng trong quá khứ.
Trong lòng tôi, không còn để lại bất cứ vết tích nào.
Tan làm hôm đó, tôi nhận được tin nhắn của Tề Minh:
【Tối nay đi ăn nhé? Anh mời, không cần hóa đơn.】
Tôi khẽ cười, trả lời:
【Được.】
Khi bước ra khỏi nhà, tờ hóa đơn cũ kia yên lặng nằm trong thùng rác.
Người giúp việc sẽ dọn.
Tôi không thèm nhìn lại.
Tự do thật sự, vốn dĩ chẳng cần chứng minh.
Cuộc đời tôi, cuối cùng cũng sẽ tỏa sáng rực rỡ!
— HẾT —