Chương 3 - Hóa Đơn Bí Ẩn

🔥 Mời bạn theo dõi page Hoa Rơi Bên Mộng để đọc sớm nhất các truyện mới nhất!

Cửa khép hờ, bên trong vang ra giọng anh ta cố nén thấp:

“… Anh biết rồi! Nhưng em đừng nhắn liên tục nữa! Suýt thì cô ấy thấy!”

“Được rồi, mai anh qua nói! Em thích gì cứ mua, đừng tiết kiệm!”

“Anh cũng nhớ em… thôi, gác máy đi, ngoan nào!”

Cuộc gọi kết thúc.

Tôi nhẹ bước rời đi, quay lại phòng khách.

Một lát sau, Chu Lỗi ra ngoài, sắc mặt bình thường lại, nhưng trong mắt vẫn hiện rõ sự mệt mỏi và chột dạ.

“Xong chưa?” Tôi hỏi.

“Ừ, chút phiền toái thôi.”

Anh gượng cười, muốn vòng tay ôm tôi:

“Vẫn là vợ tốt, yên lặng, không làm phiền anh.”

Tôi lại tránh đi, cầm điều khiển bật TV: “Hơi mệt, xem tí rồi ngủ.”

Trên màn hình chiếu đúng một bộ phim gia đình cẩu huyết, vợ cả phát hiện chồng ngoại tình, cãi vã ầm ĩ.

Chu Lỗi xem mà lòng bất an, ngồi không yên.

Tôi chuyển kênh sang bản tin tài chính.

Anh ta mới hơi thở phào.

MC đang đọc tin:

“… Được biết, Trần Tinh Technology vừa nhận thêm một vòng đầu tư, phát triển mạnh mẽ. Nhưng chuyện riêng tư của CEO Triệu nào đó bị vợ chính thức phanh phui, gây chấn động hội đồng quản trị, cổ phiếu lao dốc…”

Mặt Chu Lỗi tái nhợt dần.

Tôi tắt TV, đứng dậy: “Ngủ thôi.”

Nằm trên giường, Chu Lỗi quay lưng về phía tôi, thân người cứng đờ, hơi thở dồn dập, rõ ràng không ngủ nổi.

Trong bóng tối, màn hình điện thoại tôi sáng lên.

Tin nhắn từ Lâm Vi.

“Tìm ra rồi. Con bé đó tên Chu Duệ, 23 tuổi, thất nghiệp. Hơn nữa, nó là em họ xa của chồng bà, từ quê lên. Hồ sơ bệnh viện cho thấy đã mang thai 28 tuần.”

Em họ?

Chu Duệ?

Cái con nhóc hồi xưa còn chảy nước mũi, chạy theo đòi kẹo sao?

Một cơn buồn nôn chưa từng có trào thẳng lên cổ họng.

Tôi đặt điện thoại xuống, mở mắt nhìn chằm chằm vào bóng đêm cho đến khi trời sáng.

Hôm sau là cuối tuần, sáng sớm Chu Lỗi đã biến mất, chẳng buồn chào.

Tôi lái xe, lại đến khu tập thể cũ.

Lần này, tôi lên thẳng tầng, đứng trước cánh cửa kia.

Khóa mật mã vẫn còn dán chữ Hỷ mua hồi cưới, đã phai màu ố vàng.

Tôi giơ tay, không nhập mật khẩu, mà ấn thẳng chuông cửa.

5

Bên trong vọng ra tiếng dép lê loẹt quẹt, từ xa đến gần.

“Ai đấy?” Một giọng nữ trẻ vang lên sau cánh cửa, mang theo chút cảnh giác.

Tôi không đáp.

Mắt mèo tối sầm, rõ ràng bên trong có người đang nhìn ra.

“Giao hàng.” Tôi hạ thấp giọng, nói qua loa.

Ổ khóa “cạch” một tiếng, cửa mở.

Đứng sau cánh cửa chính là Chu Duệ.

So với con bé gầy gò, tóc hoe hoe trong trí nhớ, giờ cô ta tròn trịa hơn nhiều, gương mặt phủ đầy nét hồng hào đặc trưng của phụ nữ mang thai. Trên người mặc váy bầu rộng rãi, mềm mại, một tay vô thức che lấy bụng đã cao vồng.

Nhìn thấy tôi, sự lười nhác, thản nhiên trên mặt cô ta trong nháy mắt cứng lại, sắc mặt tái nhợt, trắng bệch.

“Chị… chị dâu…” Đôi môi Chu Duệ run rẩy, gần như theo bản năng muốn đóng sập cửa.

Tôi đã sớm đoán được phản ứng này, lập tức đưa chân chặn khe cửa, không cho phép, rồi thẳng tay đẩy bước vào.

Khung cảnh trong nhà còn gây sốc hơn tôi tưởng.

Giữa phòng khách trải tấm thảm dày, mềm mịn. Bộ bàn ghế tối giản mà tôi từng cẩn thận chọn giờ bị dạt sang một góc, thay vào đó là bộ sofa bọc vải ấm áp, lạc quẻ hẳn với phong cách ban đầu. Trên đó còn có gối ôm cho bà bầu và một tấm chăn mỏng.

Không khí lẫn mùi hương ngọt lịm từ tinh dầu, che lấp hết mùi gỗ lạnh vốn có.

Trên bàn ăn, vẫn còn bát đĩa bữa sáng chưa dọn, rõ ràng là hai người dùng.

Nhưng thứ chói mắt nhất, là bức tranh trừu tượng mà tôi từng chạy khắp thành phố mới mua được — giờ đã bị gỡ xuống.

Thay vào đó, treo trên tường là một bức ảnh cưới phóng to, lồng khung cẩn thận.

Trong ảnh, Chu Lỗi mặc vest đen thẳng thớm, gương mặt rạng rỡ nụ cười mà tôi đã lâu không còn thấy.

Anh ta ôm trọn trong lòng Chu Duệ mặc váy cưới trắng tinh, nụ cười ngọt ngào, bụng căng tròn nổi bật.

Bàn tay Chu Lỗi đang trân trọng đặt lên bụng cô ta.

Ầm một tiếng, đầu óc tôi trống rỗng.

Ảnh cưới? Chúng… dám chụp ảnh cưới?!

Ngay trong căn nhà tôi mua, dùng chính tiền của tôi, mặc váy cưới, chụp cái tấm ảnh giả mạo vợ chồng ghê tởm này!

Chu Duệ cuống quýt lấy thân che ảnh, giọng run như sắp khóc:

“Chị dâu, em… em có thể giải thích…”

Tôi không buồn nghe, ánh mắt lướt qua khắp phòng.

Báo cáo Nếu phát hiện thiếu chương hoặc bất kỳ vấn đề nào, hãy phản hồi cho tôi! :)