Chương 4 - Sự Hiểu Lầm và Lá Bùa - Hồ Ly Của Hắn
4
Đêm xuống, đã đến lúc ta ra tay rồi.
Biết hắn ngủ ở gian phòng nào, ta lén lút rời giường, rón rén nhón chân đi. Những ván gỗ lót sàn đã cũ nên khó tránh khỏi việc phát ra tiếng kêu cọt kẹt.
Ta đến dưới hiên. Mặt trăng tối nay vằng vặc chiếu rọi, sáng đến mức ta có thể thấy rõ ràng hắn đã đứng trước mặt ta từ bao giờ không biết, khóe miệng khẽ nhếch lên. Hắn đang cười.
Tức khắc một lá bùa bị dán vào trán ta cái bộp.
......
Tuy nhiên một lúc lâu sau, gió khe khẽ phất qua thổi tóc ta bay bay, chẳng có gì xảy ra cả.
Lần đầu tiên ta thấy vẻ hoang mang trong mắt hắn.
Còn ta đang sợ toát mồ hôi lạnh đây nè.
May mà dù kỹ năng mê hoặc chẳng ra sao nhưng ta chưa từng lơ là việc tu luyện, vừa nãy ta giấu yêu khí chỉ nhanh hơn hắn ra tay một chút xíu thôi.
"À... Là ta hiểu lầm cô nương."
Hắn nhẹ nhàng gỡ lá bùa trên trán ta, ánh trăng rơi trong mắt hắn hóa thành những tia sáng dịu dàng.
"Không trách công tử. Không thể không có tâm lý đề phòng..."
Còn chưa dứt lời thì bỗng nhiên hắn nhanh như chớp dán lại lá bùa lên trán ta.
......
Vẫn chẳng có gì xảy ra như cũ.
Hình như ta còn nghe được tiếng cười khoái chí của hắn.
"Xem ra thật sự... hiểu lầm cô nương rồi."
"..."
Ta cười cười gượng gạo, rủa thầm sao mới mục tiêu đầu tiên thôi đã khó thế này. Muốn nghiêng mình từ biệt hắn ngay và luôn quá đi.
"À, quên mất, quá nửa đêm rồi cô nương còn tới dưới hiên này làm gì?"
Quên quên cái đầu nhà ngươi ý, hóa ra vẫn còn mai phục ta ở đây nữa.
"Ta..."
Ta quay người nhìn hắn, đang không biết lấy cớ gì thì đúng lúc cái bụng rất phối hợp kêu to.
"Ta đói."
Đêm xuống, đã đến lúc ta ra tay rồi.
Biết hắn ngủ ở gian phòng nào, ta lén lút rời giường, rón rén nhón chân đi. Những ván gỗ lót sàn đã cũ nên khó tránh khỏi việc phát ra tiếng kêu cọt kẹt.
Ta đến dưới hiên. Mặt trăng tối nay vằng vặc chiếu rọi, sáng đến mức ta có thể thấy rõ ràng hắn đã đứng trước mặt ta từ bao giờ không biết, khóe miệng khẽ nhếch lên. Hắn đang cười.
Tức khắc một lá bùa bị dán vào trán ta cái bộp.
......
Tuy nhiên một lúc lâu sau, gió khe khẽ phất qua thổi tóc ta bay bay, chẳng có gì xảy ra cả.
Lần đầu tiên ta thấy vẻ hoang mang trong mắt hắn.
Còn ta đang sợ toát mồ hôi lạnh đây nè.
May mà dù kỹ năng mê hoặc chẳng ra sao nhưng ta chưa từng lơ là việc tu luyện, vừa nãy ta giấu yêu khí chỉ nhanh hơn hắn ra tay một chút xíu thôi.
"À... Là ta hiểu lầm cô nương."
Hắn nhẹ nhàng gỡ lá bùa trên trán ta, ánh trăng rơi trong mắt hắn hóa thành những tia sáng dịu dàng.
"Không trách công tử. Không thể không có tâm lý đề phòng..."
Còn chưa dứt lời thì bỗng nhiên hắn nhanh như chớp dán lại lá bùa lên trán ta.
......
Vẫn chẳng có gì xảy ra như cũ.
Hình như ta còn nghe được tiếng cười khoái chí của hắn.
"Xem ra thật sự... hiểu lầm cô nương rồi."
"..."
Ta cười cười gượng gạo, rủa thầm sao mới mục tiêu đầu tiên thôi đã khó thế này. Muốn nghiêng mình từ biệt hắn ngay và luôn quá đi.
"À, quên mất, quá nửa đêm rồi cô nương còn tới dưới hiên này làm gì?"
Quên quên cái đầu nhà ngươi ý, hóa ra vẫn còn mai phục ta ở đây nữa.
"Ta..."
Ta quay người nhìn hắn, đang không biết lấy cớ gì thì đúng lúc cái bụng rất phối hợp kêu to.
"Ta đói."