Chương 19 - Phản Ứng Bất Ngờ - Hồ Ly Của Hắn
19
Lục Bộ Cô không làm loạn nữa.
Hình như tâm trạng hắn không tốt lắm, ỉu xìu như bánh đa thiu.
Kết quả của chuyện này chính là…
Hắn ra tay còn ghê hơn ta.
Ta cứ tưởng hắn là công tử bột chỉ biết khua chân múa tay mà không ngờ cũng lợi hại phết, ra chiêu vừa nhanh vừa chuẩn, nhìn cái biết ngay hay tung hoành chốn giang hồ.
Ta mừng lắm.
Còn hai ngày nữa Linh Hồ Thưởng sẽ kết thúc, trăng treo cao vút ở chân trời. Ta âm thầm tính toán, năm nay lại xếp nhất nữa rồi.
Nhưng có vẻ Lục Bộ Cô không hân hoan gì mấy.
Hắn nằm trên tán cây, cặp chân dài buông thõng đung đưa.
Ta không thèm để ý đến hắn, dựa vào thân cây nhắm mắt nghỉ ngơi.
Gió lay cỏ động rì rào, có Lục Bộ Cô gác đêm rồi nên ta thả lỏng cảnh giác. Mùi hoa thơm mát len lỏi qua khứu giác, ta ngáp một cái chìm vào giấc ngủ say sưa.
Ta không lường được có câu nói gọi là ‘giặc ngoài dễ chống, giặc trong khó phòng’.
Cảm giác ấm áp trên môi khiến ta nhất thời không kịp phản ứng.
Ta choàng tỉnh.
Đôi mắt của Lục Bộ Cô đang ở ngay đối diện, bình thản quan sát ta.
Có những yêu hồ hình như trời sinh đã tự mang khả năng mê hoặc kẻ khác.
Hắn trộm hôn ta.
Ta hoảng hồn, vội vàng đánh trả. Hai ta lăn trên cỏ mấy vòng.
Hắn nhe răng với ta: "Cùng là hồ ly với nhau, nhất thiết phải xung đột như thế ư?"
Hắn không suy suyển, ánh mắt rõ là khiêu khích.
"Lục Bộ Cô, ta đã nói với ngươi là ta có người thích rồi."
Ta nghiến răng trèo trẹo.
"Vậy thì có sao?"
"Hắn là đạo sĩ, chuyên trừ yêu đó."
Ta quyết định chơi lớn, tung ra át chủ bài.
"Đạo sĩ?"
Khi hắn nghe vậy thì mắt lóe sáng sau đó bật cười.
Càng cười càng càn rỡ.
Đôi tay đặt bên hông ta thoáng gồng, ta bị kéo lại sát hắn.
Mắt hắn cong cong như cánh hoa đào.
"Thích đạo sĩ ư?"
Lục Bộ Cô không làm loạn nữa.
Hình như tâm trạng hắn không tốt lắm, ỉu xìu như bánh đa thiu.
Kết quả của chuyện này chính là…
Hắn ra tay còn ghê hơn ta.
Ta cứ tưởng hắn là công tử bột chỉ biết khua chân múa tay mà không ngờ cũng lợi hại phết, ra chiêu vừa nhanh vừa chuẩn, nhìn cái biết ngay hay tung hoành chốn giang hồ.
Ta mừng lắm.
Còn hai ngày nữa Linh Hồ Thưởng sẽ kết thúc, trăng treo cao vút ở chân trời. Ta âm thầm tính toán, năm nay lại xếp nhất nữa rồi.
Nhưng có vẻ Lục Bộ Cô không hân hoan gì mấy.
Hắn nằm trên tán cây, cặp chân dài buông thõng đung đưa.
Ta không thèm để ý đến hắn, dựa vào thân cây nhắm mắt nghỉ ngơi.
Gió lay cỏ động rì rào, có Lục Bộ Cô gác đêm rồi nên ta thả lỏng cảnh giác. Mùi hoa thơm mát len lỏi qua khứu giác, ta ngáp một cái chìm vào giấc ngủ say sưa.
Ta không lường được có câu nói gọi là ‘giặc ngoài dễ chống, giặc trong khó phòng’.
Cảm giác ấm áp trên môi khiến ta nhất thời không kịp phản ứng.
Ta choàng tỉnh.
Đôi mắt của Lục Bộ Cô đang ở ngay đối diện, bình thản quan sát ta.
Có những yêu hồ hình như trời sinh đã tự mang khả năng mê hoặc kẻ khác.
Hắn trộm hôn ta.
Ta hoảng hồn, vội vàng đánh trả. Hai ta lăn trên cỏ mấy vòng.
Hắn nhe răng với ta: "Cùng là hồ ly với nhau, nhất thiết phải xung đột như thế ư?"
Hắn không suy suyển, ánh mắt rõ là khiêu khích.
"Lục Bộ Cô, ta đã nói với ngươi là ta có người thích rồi."
Ta nghiến răng trèo trẹo.
"Vậy thì có sao?"
"Hắn là đạo sĩ, chuyên trừ yêu đó."
Ta quyết định chơi lớn, tung ra át chủ bài.
"Đạo sĩ?"
Khi hắn nghe vậy thì mắt lóe sáng sau đó bật cười.
Càng cười càng càn rỡ.
Đôi tay đặt bên hông ta thoáng gồng, ta bị kéo lại sát hắn.
Mắt hắn cong cong như cánh hoa đào.
"Thích đạo sĩ ư?"