Chương 17 - Gặp Gỡ và Quấy Rối - Hồ Ly Của Hắn
17
Thật ra ta không nên chỉ chú ý vẻ bề ngoài như vậy.
Đáng lẽ ta cần phải để tâm lời nhắc nhở của Tiểu Tước hơn, bởi vì các cụ dạy cấm có sai, ‘không có lửa thì sao có khói’.
Luật của Linh Hồ Thưởng là thanh niên tộc yêu hồ đánh loạn với nhau tại một mảnh rừng ráng lấy được nhiều linh bài nhất có thể, thỉnh thoảng ghép nhóm đôi chiến đấu, cuối cùng tính thành tích chung.
Trong quá khứ đồng đội có yếu thế nào ta cũng có thể vươn lên xếp hạng nhất.
Nhưng hiển nhiên lần này không giống vậy.
Ngay lúc ta sắp sửa chạm tay đến một cái linh bài thì có người nẫng tay trên. Ta cáu đến nghiến răng nghiến lợi.
"Ngươi là Lục Bộ Cô đúng không?"
"Thì?"
Kẻ đó gác tay nhìn ta cười, đuôi mắt chếch nhẹ lên như cánh hoa bay.
"Chúng ta gặp bao giờ chưa? Ta có thù oán gì với ngươi à?"
"Ừm... Có lẽ thế?"
Hắn nghiêng đầu, hiển nhiên là rất vui vẻ. Ta nghĩ hắn chắc chắn biết ta, nếu không thì lúc khai mạc sẽ chẳng định vị ngay ra chỗ ta rồi cười toe toét đến vậy.
Vốn ta còn tưởng bị đồn ghê gớm thế nhưng thật ra hắn cũng bình dị gần gũi thôi. Ai dè, giờ nghĩ lại thấy sao mà ta ngây thơ quá.
Mặt trời đã xuống núi, hôm nay nhờ công Lục Bộ Cô quấy rối mà ta có thể nói là không thu hoạch được gì. Còn hắn thì hay rồi, rảnh rỗi nướng cả cá cơ.
Bàn tay với những khớp xương rõ ràng trắng nõn như sứ trong ánh lửa bập bùng. Hắn lật rất tùy hứng. Thịt cá dần săn lại, sém vàng, tỏa mùi thơm nức mũi.
Công tử út nhà tộc trưởng thành thạo làm ba cái chuyện này quá vậy.
Bụng ta không nghe lời mà kêu vang.
Hắn cười khẽ, giương mắt hỏi ta:
"Lấy được vị trí số một thật sự quan trọng như thế sao?"
"Đương nhiên." Ta liếc mắt nhìn hắn. "Không đứng nhất được thì còn thi thố làm gì? Ta cho rằng..."
Ta ra sức thuyết phục, hắn yên tĩnh nghe sau đó rất tự nhiên đưa cá đã nướng chín cho ta. Ta ngoạm một miếng, ngon ghê.
Đang nói dở, ta chợt khựng lại.
Hắn vẫn luôn nhìn ta không rời.
Nhìn bình thường thì chẳng sao nhưng ánh mắt của hắn lại quá sắc bén, ta cứ cảm giác bản thân như bị lột sạch, trần trụi trước mắt hắn vậy.
Hắn nghiêng đầu, chắc đang thắc mắc sao ta không nói tiếp.
"Ờm… tóm lại, chỉ cần ngươi không quấy rối thì ta nhất định có thể đưa ngươi vững vàng lên vị trí chiến thắng."
Hắn híp mắt, lúc suy nghĩ trông càng lộ rõ hắn chính là một con hồ ly.
"Ta cứ không đấy."
Ta không muốn ở cùng hắn dù chỉ thêm một giây nào nữa, lập tức bỏ đi. Bỗng hắn cất tiếng nhẹ nhàng gọi tên ta từ phía sau.
"Tiểu Chước."
Ta quay đầu nhìn hắn. Lửa nổ lép bép, Ánh trăng phủ lên người hắn như một tấm áo choàng màu bạc, hắn nhìn ta vừa thẳng thắn vừa bình thản.
"...Ta thích nàng."
Thật ra ta không nên chỉ chú ý vẻ bề ngoài như vậy.
Đáng lẽ ta cần phải để tâm lời nhắc nhở của Tiểu Tước hơn, bởi vì các cụ dạy cấm có sai, ‘không có lửa thì sao có khói’.
Luật của Linh Hồ Thưởng là thanh niên tộc yêu hồ đánh loạn với nhau tại một mảnh rừng ráng lấy được nhiều linh bài nhất có thể, thỉnh thoảng ghép nhóm đôi chiến đấu, cuối cùng tính thành tích chung.
Trong quá khứ đồng đội có yếu thế nào ta cũng có thể vươn lên xếp hạng nhất.
Nhưng hiển nhiên lần này không giống vậy.
Ngay lúc ta sắp sửa chạm tay đến một cái linh bài thì có người nẫng tay trên. Ta cáu đến nghiến răng nghiến lợi.
"Ngươi là Lục Bộ Cô đúng không?"
"Thì?"
Kẻ đó gác tay nhìn ta cười, đuôi mắt chếch nhẹ lên như cánh hoa bay.
"Chúng ta gặp bao giờ chưa? Ta có thù oán gì với ngươi à?"
"Ừm... Có lẽ thế?"
Hắn nghiêng đầu, hiển nhiên là rất vui vẻ. Ta nghĩ hắn chắc chắn biết ta, nếu không thì lúc khai mạc sẽ chẳng định vị ngay ra chỗ ta rồi cười toe toét đến vậy.
Vốn ta còn tưởng bị đồn ghê gớm thế nhưng thật ra hắn cũng bình dị gần gũi thôi. Ai dè, giờ nghĩ lại thấy sao mà ta ngây thơ quá.
Mặt trời đã xuống núi, hôm nay nhờ công Lục Bộ Cô quấy rối mà ta có thể nói là không thu hoạch được gì. Còn hắn thì hay rồi, rảnh rỗi nướng cả cá cơ.
Bàn tay với những khớp xương rõ ràng trắng nõn như sứ trong ánh lửa bập bùng. Hắn lật rất tùy hứng. Thịt cá dần săn lại, sém vàng, tỏa mùi thơm nức mũi.
Công tử út nhà tộc trưởng thành thạo làm ba cái chuyện này quá vậy.
Bụng ta không nghe lời mà kêu vang.
Hắn cười khẽ, giương mắt hỏi ta:
"Lấy được vị trí số một thật sự quan trọng như thế sao?"
"Đương nhiên." Ta liếc mắt nhìn hắn. "Không đứng nhất được thì còn thi thố làm gì? Ta cho rằng..."
Ta ra sức thuyết phục, hắn yên tĩnh nghe sau đó rất tự nhiên đưa cá đã nướng chín cho ta. Ta ngoạm một miếng, ngon ghê.
Đang nói dở, ta chợt khựng lại.
Hắn vẫn luôn nhìn ta không rời.
Nhìn bình thường thì chẳng sao nhưng ánh mắt của hắn lại quá sắc bén, ta cứ cảm giác bản thân như bị lột sạch, trần trụi trước mắt hắn vậy.
Hắn nghiêng đầu, chắc đang thắc mắc sao ta không nói tiếp.
"Ờm… tóm lại, chỉ cần ngươi không quấy rối thì ta nhất định có thể đưa ngươi vững vàng lên vị trí chiến thắng."
Hắn híp mắt, lúc suy nghĩ trông càng lộ rõ hắn chính là một con hồ ly.
"Ta cứ không đấy."
Ta không muốn ở cùng hắn dù chỉ thêm một giây nào nữa, lập tức bỏ đi. Bỗng hắn cất tiếng nhẹ nhàng gọi tên ta từ phía sau.
"Tiểu Chước."
Ta quay đầu nhìn hắn. Lửa nổ lép bép, Ánh trăng phủ lên người hắn như một tấm áo choàng màu bạc, hắn nhìn ta vừa thẳng thắn vừa bình thản.
"...Ta thích nàng."