Chương 8 - Hình Phạt Trong Nước

🔥 Mời bạn theo dõi page Hoa Rơi Bên Mộng để đọc sớm nhất các truyện mới nhất!

Thấy trong mắt Cố Lăng Yên ánh nước lấp lánh, Phó Minh Dự có chút xót xa.

Anh nhíu mày trầm tư một lúc, cuối cùng xoa nhẹ mái tóc cô, dịu giọng an ủi:

“Anh sẽ tìm cách khiến cô ấy ngừng nhắm vào em. Chúng ta sẽ có tương lai, anh hứa.”

Lại là lời hứa mơ hồ nước đôi, Cố Lăng Yên trong lòng cười lạnh, còn cắn chặt răng đầy căm giận.

Miệng thì nói yêu cô, quan tâm cô, vậy mà mãi không chịu ly hôn với Hạ Dĩ Tần để cưới cô—đó gọi là yêu sao?

Cô không muốn cả đời chỉ làm chim hoàng yến, làm kẻ thứ ba, không muốn phải cố gắng lấy lòng chỉ để đổi lại chút dịu dàng rơi rớt từ kẽ tay anh.

Cô muốn làm chính thất của anh!

Nếu anh không dám đưa ra quyết định… vậy để cô giúp anh!

Trong lòng Cố Lăng Yên đã có kế hoạch đại khái, khi cùng Phó Minh Dự ăn ở nhà hàng tình nhân, cô mượn cớ rời bàn một lát.

Khi quay lại, trong tay đã cầm theo một gói nhỏ thuốc bột.

Nhưng lúc này, Phó Minh Dự lại đang cúi đầu nhìn chằm chằm vào biểu tượng dấu chấm than đỏ chói trên điện thoại, sắc mặt từng chút từng chút trở nên u ám.

Đến mức anh hoàn toàn không để ý đến trò lén lút của Cố Lăng Yên.

Tin nhắn cảnh cáo Hạ Dĩ Tần gửi đi đều thất bại.

Không chỉ WeChat, mà cả tin nhắn, cuộc gọi… tất cả đều bị cô chặn.

Cô ta đang giở trò gì vậy?

Chỉ vì không cùng cô ấy trải qua ngày kỷ niệm, không đến nhận cái gọi là “món quà bất ngờ” mà trở mặt?

Đã kết hôn bao nhiêu năm rồi, cần gì phải ghen tuông giận dỗi vì chuyện nhỏ nhặt đó?

Trước đây anh vẫn từng ở bên cô ấy trong ngày này, chỉ là năm nay lỡ một lần thôi mà.

Phó Minh Dự toàn thân tỏa ra khí lạnh đáng sợ, mặt mày âm trầm gọi điện cho bảo mẫu ở nhà.

“Bà Vương, Hạ Dĩ Tần có ở nhà không? Đưa điện thoại cho cô ấy, tôi có chuyện muốn nói.”

Chương 10

Bà Vương ngẩn ra một lúc, theo phản xạ đáp:

“Ông Phó, phu nhân đã ra ngoài từ sớm rồi, không có ở nhà. Giờ cũng chưa quay về, không gọi tôi qua nấu cơm.”

“Cái gì?”

Phó Minh Dự liên tục nhìn đồng hồ, rồi lại nhìn ra bầu trời đang chuyển tối.

Giờ này Hạ Dĩ Tần không về ăn cơm… một mình có thể ra ngoài chơi gì chứ?

Chẳng lẽ cố tình đứng đợi anh ở Cục Dân chính đến tận bây giờ, chỉ để anh cảm động mà đến xin lỗi?

Anh bực bội nhíu chặt lông mày, đổi sang hỏi:

“Vậy hôm nay cô ấy có gửi gì về nhà không? Món quà lớn cô ấy nói có mang về nhà chưa?”

“Ông chờ chút, để tôi hỏi chú Trần gác cổng.”

Bà Vương hỏi chú Trần, khi nhận được một quyển sổ nhỏ màu đỏ sẫm, tay bà run lên bần bật.

“Chú Trần, chú chắc chắn không đưa nhầm chứ? Tờ giấy ly hôn này sao lại là món quà kỷ niệm mà phu nhân gửi về cho ông chủ được? Nhất định là có nhầm lẫn, hay chú thử kiểm tra lại xem có món nào khác không?”

Bị nghi ngờ như thế, chú Trần sa sầm mặt, nhưng vẫn kiểm tra kỹ một lượt.

“Bà Vương, tôi thật sự không nhầm đâu. Hôm nay chỉ có một cậu giao hàng đến gửi đồ, đúng duy nhất quyển ly hôn này.

Tôi không thấy bất cứ ai khác đến giao hàng, càng không có món nào khác. Sao có thể nhầm được?”

Lời vừa dứt, bà Vương dù không tin cũng buộc phải tin, đến mức gần như không cầm nổi điện thoại trên tay.

Phía bên kia điện thoại, Phó Minh Dự nghe xong thì như bị sét đánh ngang tai, đầu óc trống rỗng.

“Sao có thể như vậy? Món quà kỷ niệm của Hạ Dĩ Tần lại là… giấy ly hôn?”

Anh lẩm bẩm, trong lòng nghìn lần vạn lần không thể tin nổi.

Chỉ trong thoáng chốc, đầu óc anh đầy ắp những suy nghĩ hỗn loạn, nỗi hoảng loạn ập đến như sóng dữ.

Anh phải hít thở sâu nhiều lần mới miễn cưỡng trấn tĩnh lại, giọng gắt gỏng:

“Bà Vương, bà nhìn kỹ lại nội dung trong tờ ly hôn đó đi. Xác nhận lại xem có phải là ly hôn giữa tôi và Hạ Dĩ Tần không? Có phải cô ấy đang đùa giỡn tôi không?”

“Tôi biết cô ấy giận dỗi vì hôm nay tôi không ở bên cô ấy trong ngày kỷ niệm, nhưng cũng không thể lấy chuyện ly hôn ra để đùa giỡn được!”

“Tôi đã nói với cô ấy không biết bao nhiêu lần, cô ấy là vợ tôi, điều đó sẽ không thay đổi. Rốt cuộc cô ấy còn muốn gây chuyện đến mức nào nữa?!”

Bà Vương vội vàng gật đầu đồng ý, còn run rẩy mở cuốn giấy chứng nhận ly hôn ra.

Vì sợ mình nhìn nhầm, bà còn chụp lại một bức ảnh gửi cho Phó Minh Dự.

Nhìn tấm ảnh một người với con dấu nổi và dãy số không thể làm giả, tim Phó Minh Dự run lên dữ dội.

Cả người anh cứng đờ tại chỗ, gần như không dám tin vào những gì mình vừa thấy.

“Hạ Dĩ Tần! Cô thật giỏi lắm! Lén lút ly hôn sau lưng tôi, cô nghĩ tôi đồng ý lúc nào chứ?!”

Anh nghiến răng nghiến lợi nói, còn đập mạnh một cái lên bàn.

Bình hoa tinh xảo trên bàn bị chấn động rơi xuống đất, loảng xoảng vỡ tan tành.

Một vài mảnh vỡ thậm chí còn làm trầy da của Cố Lăng Yên, chỉ là vài vết xước nhỏ thôi mà mắt cô đã đỏ hoe.

“Minh Dự…”

Câu nói đáng thương còn chưa kịp thốt ra, Phó Minh Dự đã nhíu chặt mày, mặt lạnh lùng đứng dậy, vội vã muốn rời đi.

“Yên Yên, em cứ ăn tiếp đi, lát nữa sẽ có người đưa em về nhà. Anh có việc gấp, không thể ở lại với em được.”

Nói xong câu đó, anh không buồn để ý đến phản ứng của Cố Lăng Yên, quay đầu rời đi không chút do dự.

Nhìn bóng lưng anh, sắc mặt Cố Lăng Yên tái nhợt, trong lòng tràn đầy uất hận.

Cô siết chặt vết thương đang rỉ máu, cố tình ấn mạnh hơn để chảy thêm máu, rồi chụp lại hình gửi cho Phó Minh Dự.

Đối phương mãi vẫn không hồi âm.

Món ăn ngon lành trước mặt giờ đây lại vô cùng vô vị.

Tuy nhiên, nghĩ đến nội dung cuộc điện thoại khi nãy của Phó Minh Dự, tâm trạng cô mới dần ổn định lại.

Thuốc đã chuẩn bị từ trước không dùng tới, cũng chẳng sao—ít nhất mục đích của cô đã đạt được.

Chương 11

“Hừ, Hạ Dĩ Tần đúng là đồ ngu, có cuộc hôn nhân tốt như vậy mà không biết trân trọng, còn chủ động ly hôn rời đi.

Cũng coi như cô ta biết điều!”

Cố Lăng Yên bắt chước dáng vẻ của giới thượng lưu, lắc nhẹ ly rượu vang, bật cười lạnh.

“Hạ Dĩ Tần, cứ yên tâm đi. Sau khi cô ly hôn rồi, dù có hối hận cũng muộn rồi.

Dù là Phó Minh Dự hay tất cả những gì thuộc về anh ấy, sau này… cũng chỉ thuộc về mình tôi mà thôi!”

Báo cáo Nếu phát hiện thiếu chương hoặc bất kỳ vấn đề nào, hãy phản hồi cho tôi! :)