Chương 1 - Hết Hạn Hứa Hẹn

Vì di nguyện trước lúc lâm chung của người bạn thân, tôi chăm sóc em trai cô ấy – Chu Dương – suốt mười năm.

Cô thanh mai trúc mã của Chu Dương lại đi khắp nơi tung tin tôi là “bò già gặm cỏ non”, là kẻ không biết xấu hổ, quỵ lụy vô ích.

Ngay cả Chu Dương cũng tin như vậy.

Giờ đây, mười năm đã hết hạn,

Trong lễ đính hôn của Chu Dương và cô thanh mai ấy, tôi tuyên bố: tôi sẽ kết hôn.

Chu Dương sụp đổ, không cho phép.

“Chị từng hứa với chị gái em sẽ chăm sóc em mà!”

Tôi cười lạnh, nhìn anh ta.

“Hết hạn rồi.”

“Người ta sắp đính hôn rồi, sau này chị tính sao đây?”

Trong buổi tiệc đính hôn, có người hỏi tôi như vậy.

Giọng điệu đầy ác ý.

Hôm nay những người đến đây đều là bạn của Chu Dương và vị hôn thê Lục Yên Yên, trong mắt họ, tôi là kẻ si mê mù quáng suốt mười năm.

Chưa kịp trả lời, Lục Yên Yên đã cướp lời.

“Chị Ngọc theo đuổi A Dương mười năm, đúng là một lòng si tình!”

“Tôi và A Dương đã bàn rồi~ dù có kết hôn cũng sẽ không đuổi chị Ngọc ra khỏi nhà đâu~”

Cô ta vừa đắc ý khoác tay Chu Dương, vừa nhìn tôi bằng ánh mắt ban phát.

“Yên tâm đi chị Ngọc~ tôi đã bảo người sắp xếp cho chị một phòng ở tầng một biệt thự rồi~”

“Dù sao thì tuổi chị cũng lớn rồi~ đi lên đi xuống cầu thang không tiện nữa~”

Ba mươi sáu tuổi, qua miệng cô ta như thể tôi sắp chôn đến nửa người.

Chưa nói tầng một của biệt thự chỉ còn căn phòng chứa đồ, ẩm thấp tối tăm quanh năm.

Chỉ riêng chuyện cô ta tự tiện quyết định phòng ở của tôi đã đủ quá quắt rồi!

Thấy tôi cau mày, Lục Yên Yên càng đắc ý.

“Dù sao thì sau lễ đính hôn, tôi và A Dương sẽ dọn về ở chung~”

“Bọn trẻ bọn tôi sung sức lắm… chị ở sát vách nghe thấy cũng khó chịu mà~”

Lục Yên Yên “ngây thơ” nói với mọi người xung quanh:

“Mọi người không biết đâu, lần trước tôi từ phòng A Dương bước ra thì gặp ngay chị Ngọc đứng ngoài cửa.”

“Không biết đứng đó từ lúc nào luôn á!”

“Nếu không phải A Dương ôm tôi lại, tôi – một đứa ngốc như này – chắc đã bị chị ấy dọa ngất rồi~”

Cô ta mím môi kể tôi như một kẻ biến thái chuyên nghe trộm, ánh mắt mọi người nhìn tôi lập tức đầy khinh miệt.

Nhưng lần đó rõ ràng là Chu Dương gọi điện cho tôi, nói để quên tài liệu quan trọng nhờ tôi lấy giúp.

Tôi vừa đến cửa thì nghe thấy trong phòng phát ra những âm thanh không thể nghe nổi, định quay đi thì gặp ngay Lục Yên Yên ăn mặc hở hang bước ra.

Cô ta cố tình hét to:

“Á! Lý Ngọc chị bị bệnh à!”

Chu Dương ôm cô ta vào lòng, nhìn tôi nhếch môi cười.

“Lý Ngọc, nghe sướng không?”

Nhờ sự nhồi nhét của Lục Yên, Chu Dương hoàn toàn tin rằng tôi yêu anh ta đến cuồng si.

Tôi nhíu mày định mở lời giải thích, nhưng bị Chu Dương thẳng thừng ngắt lời.

“Lý Ngọc! Tôi đã đính hôn với Yên Yên rồi!”

“Cô ấy mới là nữ chủ nhân chính thức của ngôi nhà này!”

“Cô ấy nói gì thì là như vậy! Cô có tư cách gì mà ý kiến?”

“Còn nữa, đừng có làm cái trò nhà quê đứng nghe trộm ngoài cửa sổ nữa! Ghê tởm!”

Chu Dương ôm eo Lục Yên Yên, ánh mắt nhìn tôi đầy chán ghét.

Hai người phối hợp ăn ý, đem mọi tội lỗi bịa đặt đổ hết lên đầu tôi.

Mười năm trước, người bạn thân cùng tôi khởi nghiệp qua đời, trước khi mất nhờ tôi chăm sóc đứa em trai duy nhất – Chu Dương – trong mười năm.

Mười năm qua tôi coi Chu Dương như em ruột, hết lòng hết dạ, nhưng cuối cùng lại nhận được kết cục như vậy, tôi chỉ biết cười khổ.

Nhưng may thay, mọi chuyện sắp kết thúc rồi.

Mười năm đã đến hạn.

Nhìn Lục Yên Yên đang đắc ý, tôi bình thản nói:

“Ai cho phép cô dọn vào biệt thự, còn tự ý đổi phòng của tôi?”

Chu Dương tặc lưỡi:

“Yên Yên là vợ chưa cưới của tôi! Tất nhiên cô ấy phải sống cùng tôi!”

“Tôi không ở với cô ấy thì chẳng lẽ ở với chị?!”

“Lý Ngọc! Tôi phải nói bao nhiêu lần nữa?! Đừng có ôm ảo tưởng dơ bẩn nữa! Chị chỉ là bạn của chị tôi thôi! Chỉ thế mà thôi!”

Lục Yên Yên thì ra vẻ đáng thương trước mặt mọi người, giọng nói nhỏ nhẹ.

“Chị Ngọc, em biết chị theo đuổi Chu Dương mười năm, đến giờ vẫn chưa buông được.”

“Nhưng em đã cố gắng lắm rồi, để chị ở lại sống cùng bọn em đã là nhượng bộ lớn nhất.”

“Chứ em thật sự không thể làm được chuyện hai nữ hầu hạ một chồng đâu…”

Chu Dương cũng hừ lạnh một tiếng:

“Lý Ngọc! Đừng có dùng đầu óc dơ bẩn của chị mà nghĩ đến tôi!”

“Đừng làm bẩn tôi và Yên Yên!”

“Từ nay chị cứ ngoan ngoãn ở tầng một, nấu cơm giặt giũ. Sau này bọn tôi có con thì chị phụ trông con, nhưng không có sự cho phép thì đừng bén mảng lên lầu dọa Yên Yên nữa! Nếu không thì tôi…”Đọc Bạn đang đọc truyện tại TruyenNe.Com, rất mong được sự ủng hộ từ các bạn, tại Bạn đang đọc truyện tại TruyenNe.Com, rất mong được sự ủng hộ từ các bạn để ủ.ng h.ộ t.ác g.iả !

Anh ta còn chưa kịp nói hết, tôi đã quát lớn cắt ngang.

“Im đi!”

“Biệt thự này là của tôi!”

“Cậu đã đính hôn rồi thì nên dọn ra khỏi nhà tôi!”

Sống trong nhà tôi, còn dám đổ vấy nhục nhã lên đầu tôi!

Trên đời làm gì có cái lý nào như thế!

Nói xong, tôi đảo mắt nhìn những người đang ngơ ngác xung quanh.

“Hồi nãy có người hỏi tôi sau này định thế nào đúng không?”

“Hôm nay đúng dịp đông đủ, tôi công bố luôn.”

“Cuối cùng cũng có thể rũ bỏ cái gánh nặng mang tên Chu Dương – tôi sắp kết hôn rồi.”

Nghe tôi tuyên bố kết hôn, cả đám người xôn xao kinh ngạc.

Chu Dương sững người, ánh mắt thoáng hoảng loạn.

“Chị?! Chị nói gì cơ?!”

“Lý Ngọc chị điên rồi à?!”

Lục Yên Yên nhanh tay khoác lấy tay Chu Dương, ánh mắt lộ vẻ khinh miệt, khoé miệng nở nụ cười chế giễu.

“Chị Ngọc, em hiểu mà, chị không chịu nổi việc A Dương đính hôn.”

“Chị lấy cái cớ này để thu hút sự chú ý của A Dương thôi~”

“Nhưng có bịa chuyện cũng nên nghĩ kỹ một chút chứ~”

“Ai mà không biết chị theo đuổi A Dương suốt mười năm, ba mươi mấy tuổi vẫn chưa ai cưới, vậy mà đúng ngày A Dương đính hôn, chị lại nói mình sắp cưới à?”

Một câu nói như gáo nước lạnh tạt thẳng vào đám đông, khiến mọi người bắt đầu tỉnh ngộ.

Gương mặt Chu Dương lại lộ vẻ khinh miệt một lần nữa.