Chương 8 - Hết Hạn Hợp Đồng Rồi Vợ ơi
Nếu sau này anh khôi phục trí nhớ, liệu có trách tôi vì đã “ngủ” với anh lúc anh mất trí không?
“Em tỉnh rồi à?”
Anh quay lại từ ban công, giọng khàn đặc như người thức trắng cả đêm vì hút thuốc quá nhiều.
Tôi liếc nhìn gạt tàn đầy đầu lọc thuốc — tôi đoán đúng rồi, nhưng không hiểu anh phải dằn vặt đến mức nào?
Anh tiến đến, hôn lên trán tôi:
“Dậy đi rửa mặt.”
Hành động rất thân mật, nhưng lại có cảm giác như… trở về trạng thái ban đầu.
Chính là Thương Dự trước khi mất trí — ngay cả khi làm chuyện thân mật, cũng lễ độ, luôn hỏi trước có được hay không.
Không giống với Thương Dự mất trí – người luôn chủ động, mạnh bạo, chẳng hề kiêng nể.
Nếu là phiên bản mất trí nhớ, giờ chắc đã ôm tôi lăn ra ngủ tiếp rồi.
Tôi nhìn anh chăm chú.
Anh dịu dàng hỏi: “Sao thế?”
Tôi nheo mắt lại, cảnh giác nhìn anh:
“Anh… khôi phục trí nhớ rồi đúng không?”
Anh không ngờ lại bị bóc trần nhanh như vậy.
Cả đêm suy nghĩ, anh định tiếp tục giả mất trí — kéo dài được ngày nào hay ngày đó, đến lúc hợp đồng hết hạn rồi cũng có thể tìm lý do hoãn lại chuyện ly hôn.
Nhưng không ngờ, tôi hiểu anh đến mức đó.
Dù gì cũng đã bên nhau ba năm — những thói quen nhỏ của anh, tôi đều biết rõ.
“… Ừm. Nhưng anh không muốn ly hôn.”
13
Tôi cũng không ngờ… anh lại đánh thẳng vào tim như vậy.
Tưởng đâu anh sẽ tiếp tục giở chút chiêu trò, âm thầm níu kéo không cho tôi ly hôn.
Không ngờ lại nói thẳng như thế.
Thật ra Thương Dự cũng đến mức liều rồi — cứ giữ cái vẻ cao lãnh kiêu ngạo mãi, thì vợ thật sự sẽ mất.
Anh nắm lấy tay tôi, ánh mắt nghiêm túc.
“Lúc trước anh nghĩ… anh không muốn trở thành gánh nặng của em. Ba năm là khoảng thời gian anh cho em lựa chọn — nếu em có thể yêu anh, thì chúng ta sẽ đi tiếp đoạn đường còn lại; nếu không, anh sẽ buông tay để em được tự do.
Anh biết em từng bị gia đình ràng buộc, nên anh đã cố gắng hết sức nâng đỡ em, mong rằng… dù cuối cùng em có rời khỏi anh, cũng có thể vững vàng độc lập, sống với điều em thật sự yêu thích.
Anh thừa nhận trước kia mình diễn quá giỏi, nhưng bây giờ… bất kể em có yêu anh hay không, anh vẫn muốn được ở bên em cả đời.”
Từ ban đầu chỉ là ham sắc đẹp, đến sau này là bị nhân cách chinh phục.
Thật sự rất khó không rung động trước một người yêu theo kiểu “dẫn đường” như thế này.
Anh rất thông minh — thay vì cho cá, anh dạy tôi cách câu cá, đúng là đã cho tôi quá nhiều điều quý giá.
Tôi nhìn anh, chậm rãi gật đầu.
“Được… không ly hôn.”
14
Khi tôi đang thay quần áo, Thương Dự gọi điện cho Tịch Mặc.
“Alo? Sao cậu biết vợ tôi không ly hôn nữa rồi? Thôi khỏi, cậu không có vợ thì làm sao hiểu được cảm giác này.”
Tịch Mặc: “Cũng không muốn hiểu đâu.”
Thương Dự lờ đi, nói tiếp: “Giúp tôi xử lý chuyện hợp đồng với, huỷ luôn cho nhẹ đầu. Dù gì cũng gần hết hạn rồi, giải quyết sớm một chút tôi sẽ yên tâm hơn.”
Giọng Tịch Mặc vang lên đầy ai oán từ đầu dây bên kia, cuối tuần vẫn đang tăng ca.
“Mẹ nó chuyện của cậu thì cậu tự lo đi! Bắt tôi làm gì hả!”
Thương Dự vẫn không chịu dừng lại, đắc ý khoe:
“Tôi không có thời gian nha, phải hẹn hò với vợ, còn cậu độc thân, rảnh rỗi quá trời mà, giúp tôi chút đi~”
Tịch Mặc giận đến đập bàn: “Tôi tăng ca tăng tới phát ngán rồi, cậu còn bảo tôi rảnh hả?! Tôi nghỉ chơi với công ty của cậu luôn!”
Sau đó… dập máy cái rầm.
Thương Dự lẩm bẩm: “Cái tính nóng như pháo thế kia, bảo sao vẫn ế.”
Tôi: “…”
Chúng tôi không ở lại trên núi đến ngày hôm sau.
Thương Dự nói, nơi đó là chỗ tôi từng hẹn hò với “anh mất trí nhớ”, anh ghen.
Thế là anh dắt tôi lên du thuyền riêng, ngắm cảnh đêm.
Gió biển thổi lồng lộng, cảnh đẹp trước mắt, nhâm nhi chút rượu vang, cảm giác rất khác biệt.
Ngay lúc cả hai đang lâng lâng trong men say, anh đột ngột giữ lấy đầu tôi, không báo trước mà hôn mạnh xuống.
Nụ hôn ấy… có thể gọi là “cắn xé” — mãnh liệt chưa từng có.
Cuối cùng, anh cắn mạnh vào môi dưới tôi.
Tôi nhăn mặt, đẩy anh ra.
“Anh làm gì vậy?”
Thương Dự trực tiếp bế bổng tôi lên, bước vào khoang tàu.
“Hề bảo bối, em đòi ly hôn ba lần trong lúc anh mất trí, đáng phạt.”
Tôi chống vào ngực anh, không phục.
“Thế còn anh, lần đầu gặp tôi đã nói ai cưới người này thì là chó đấy nhé!”
Anh im lặng hai giây, rồi cúi đầu tiếp tục động tác tay, miệng thản nhiên đáp:
“Gâu gâu. Anh chính là con chó của Hề bảo bối, cho em nuôi cả đời.”
Cả đêm hôm ấy, anh cứ thế dùng hành động để chứng minh — anh tỉnh táo còn yêu tôi nhiều hơn cả lúc mất trí.