Chương 3 - Hẹn Hò Cùng Kẻ Thù

6

Lục Tiêu An phía sau lẽo đẽo như một con chim cút tội nghiệp.

Tôi quyết tâm không để ý đến anh ta, còn anh ta thì chỉ có thể quanh quẩn phía sau tôi.

Dọc đường đi, Tần Minh Vũ và Phương Đường ríu rít nói chuyện, giúp tôi bớt căng thẳng khi đi trong bóng tối.

Càng đi sâu vào bên trong, thử thách cá nhân càng nhiều hơn.

Cuối cùng, tôi và Phương Đường bị tách ra khỏi hai người họ.

Không còn ồn ào như trước, Phương Đường trở nên trầm lặng, chúng tôi im lặng tiến về phía trước.

Bất chợt, một NPC trong chương trình xuất hiện khiến tôi giật bắn mình.

Tay cầm thẻ nhiệm vụ cũng run lên bần bật.

Phương Đường lập tức giật lấy tấm thẻ trong tay tôi, vỗ nhẹ lên vai tôi.

“Tôi làm thay cậu nhé, cậu cứ ngồi góc kia đợi tôi đi.”

Tôi nghi hoặc nhìn cô ấy.

Phương Đường trông như một cô nàng ngọt ngào yếu đuối, dáng vẻ đáng yêu khiến người ta dễ mềm lòng.

“Cậu không sợ à?”

Cô ấy nhìn quanh, thấy không có máy quay liền thản nhiên vỗ vai tôi.

“Mấy trò vặt này, tôi có thể chơi cả chục vòng.”

Cô ấy lao vút qua, làm mấy NPC hoảng sợ hét ầm lên.

Tôi không nhịn được bật cười.

Bề ngoài là tiểu thư ngọt ngào, ai ngờ lại là một võ sĩ quyền anh.

Phương Đường nhanh chóng hoàn thành nhiệm vụ, ánh mắt đắc ý nhìn tôi.

“Tôi giỏi chứ?”

“Chị Trình Như, chị có đồ ăn không?”

Cô ấy hoàn toàn khác với những gì tôi tưởng tượng, nhưng sự bực bội trong lòng tôi vốn không phải dành cho cô ấy.

Từ lúc tham gia chương trình, cô ấy luôn cư xử như vậy với mọi người.

Cố gắng học theo phong cách “trà xanh”, trở thành một cô nàng ngọt ngào đầy tính toán.

Tôi cúi đầu lục lọi túi áo, lấy ra một cây kẹo mút.

“Cầm đi.”

Cây kẹo vị dâu này chính là thứ mà trước khi vào nhà ma, Lục Tiêu An thần thần bí bí nhét vào túi tôi.

“Nếu ăn hết thì lại đến tìm tôi.”

Anh ta đắc ý lắc lư người, túi quần vang lên tiếng lách cách của kẹo.

Phương Đường lẩm bẩm.

“Chương trình này bao giờ mới quay xong đây, giả vờ làm trà xanh mệt quá.”

Rồi cô ấy đổi giọng ngay lập tức.

“Nhưng vì tiền thì vẫn có thể cố gắng được.”

Sau khi ra khỏi nhà ma, sắc mặt tôi trắng bệch.

Chuyên viên trang điểm vừa dặm phấn vừa kinh ngạc.

“Cậu không khỏe à? Sao mặt tái thế?”

Tôi lắc đầu.

Lục Tiêu An sải bước đi tới.

“Tôi đưa kẹo cho cậu rồi mà, cậu không ăn à?”

Phương Đường chớp chớp mắt, nhai kẹo rôm rốp.

Ngay khoảnh khắc cúi đầu, giọng điệu của Lục Tiêu An lập tức trở nên khó chịu.

“Trình Như, sao cậu có thể đưa kẹo tôi cho người khác chứ? Lần này cậu quá đáng thật đấy.”

Nói xong, anh ta quay người bỏ đi không chút do dự.

Tôi khẽ nhếch môi, liếc sang Phương Đường đang ngơ ngác không hiểu gì.

Lục Tiêu An chính thức giận dỗi tôi, cuộn mình trong góc, không thèm giao tiếp với ai.

[Sao vợ có thể làm thế được? Kẹo tôi đã chuẩn bị riêng cho vợ, sao vợ lại đưa cho người khác?]

[Muốn nhốt vợ lại, đút cho vợ ăn loại kẹo khác… nhưng mà làm thế chắc vợ sẽ giận mất.]

[Vợ lúc tức giận cũng đáng yêu lắm.]

[Bao giờ vợ mới thích mình đây? Mình đến bao giờ mới có thể…]

Tôi đang nghe hăng say thì đột nhiên tiếng lòng của anh ta bị cắt ngang, thay vào đó là một chuỗi âm thanh điện tử méo mó.

Chết tiệt!

Lục Tiêu An rốt cuộc vừa nghĩ gì mà lại bị chặn thế này?!

Cơn nóng bừng bừng dâng lên, tôi không kiềm được mà nới lỏng cúc áo sơ mi.

[Xương quai xanh của vợ đẹp quá.]

[Muốn cài cúc áo lại, rồi từ từ tự tay tháo ra từng chiếc một.]

Tôi lập tức chạy về phòng, trùm chăn kín người.

Khi đang cố gắng hạ nhiệt, điện thoại của quản lý bất ngờ gọi tới.

Giọng chị ấy không cho phép phản kháng.

“Ngày mai tổ chương trình sẽ yêu cầu đổi bạn diễn.”

“Quản lý của thầy Tần đã đặc biệt gọi cho chị, khi chọn bạn diễn nhất định phải chọn anh ấy.”

“Đây là một cơ hội ngàn vàng, em nhất định phải nắm bắt.”

Tôi im lặng nhìn ra ánh hoàng hôn ngoài cửa sổ.

Lục Tiêu An gõ gõ lên cửa kính, ánh mắt đầy khó chịu.

“Ngày mai, không được chọn người khác.”

7

Từ sau hôm tôi đưa kẹo cho Phương Đường, cô ấy cứ bám lấy tôi mãi, như một chiếc bánh ngọt nhỏ lượn lờ quanh tôi.

Lục Tiêu An thì lúc nào cũng tỏ thái độ khó chịu với cô ấy.

“Cô lại tới làm gì nữa?”

Phương Đường khẽ trợn mắt, lặng lẽ khoác tay tôi rồi tựa đầu lên vai tôi.

[Thật muốn ném Phương Đường ra ngoài! Trước đây vợ thích mình nhất, tại sao dạo này lại không chơi với mình nữa, suốt ngày dính lấy cô ta?]

[Tại sao ai cũng muốn tranh giành vợ với mình? Trước có Tần Minh Vũ, giờ lại đến Phương Đường! Đáng chết! Vợ là của một mình mình thôi!]

“Tôi đến tìm chị tất nhiên là vì chuyện đổi bạn diễn lát nữa rồi. Hình như có khá nhiều người muốn chọn chị đấy.”

Lục Tiêu An hít sâu vài hơi, sắc mặt vẫn khó chịu.

“Trình Như chắc chắn sẽ chọn tôi.”

Quả nhiên như lời Phương Đường nói, không chỉ Lục Tiêu An mà cả Tần Minh Vũ cùng một nam khách mời khác đều chọn tôi.

Cô ấy khoanh tay đứng bên cạnh, chờ xem kịch hay.

“Chị định chọn ai?”

Tôi nháy mắt với cô ấy.

“Người đại diện của cô không dặn trước nên chọn ai à?”

Phương Đường cười đầy ẩn ý.

Lục Tiêu An sốt ruột đến mức đi vòng vòng, rồi ho nhẹ một tiếng.

“Trình Như, lại đây.”

Anh ta vươn tay về phía tôi, nhưng Tần Minh Vũ cũng không chịu lép vế.

“Trình Như, tôi nghĩ chúng ta đều cần một chút mới mẻ.”

Lời dặn của quản lý khiến tôi không thể từ chối, hơn nữa Lục Tiêu An đúng là đáng bị dạy cho một bài học.

Tôi đưa tay về phía Tần Minh Vũ.

“Hy vọng chúng ta sẽ hợp tác vui vẻ.”

Lục Tiêu An gần như gào lên trong lòng.

[Vợ ơi! Vợ to đùng của tôi sao lại không chọn tôi!]

Lục Tiêu An và Phương Đường rõ ràng là nước sông không phạm nước giếng.

Dù cô ấy có diễn vai tiểu thư ngọt ngào đến đâu, anh ta cũng chẳng mảy may động lòng.

Đến giờ ăn trưa, sắc mặt Phương Đường như thể bầu trời sụp xuống.

“Chị Trình Như, chị chịu đựng tên khốn Lục Tiêu An đó kiểu gì vậy?”

“Cả buổi chiều tôi diễn trước mặt anh ta, anh ta chỉ đáp lại bằng mấy tiếng ‘ừm ừm’, thế này thì tôi phải ăn nói thế nào với quản lý đây?”

“Nếu anh ta làm tôi mất tiền thưởng, tôi sẽ đập chết anh ta!”

Tôi xoa đầu cô ấy, hất cằm về phía cửa.

Ở đó, Lục Tiêu An đang lén lút nghe trộm.

“Hắn ta đáng bị dạy dỗ.”

“Ngày mai là ngày hẹn hò, tôi nhất định sẽ hành hạ hắn đến cùng!”

Phương Đường tựa lên lưng tôi, thì thầm đầy ẩn ý.

“Chị Trình Như, có phải Lục Tiêu An thích chị không?”

“Ai mà biết? Có khi đơn thuần là ghét tôi thôi.”

Tôi nhún vai, tiếp tục băm thịt mạnh tay hơn.

Không hổ danh là “giấc mơ tình ái” của công chúng, Tần Minh Vũ đúng chuẩn một quý ông lịch lãm, hài hước và tinh tế, khiến bầu không khí thoải mái hơn rất nhiều.

“Ảnh đế Tần cất công nhờ quản lý tìm tôi làm bạn diễn, chắc không đơn giản chỉ để đóng giả hẹn hò đâu nhỉ?”

“Quả nhiên Trình tiểu thư rất thông minh.”

Anh ta rút ra một bản hợp đồng, đặt trước mặt tôi.

“Công ty quản lý hiện tại sẽ cản trở sự phát triển của cô. Chi bằng về làm việc với studio của tôi, chúng ta hợp tác cùng nhau?”

“Tại sao lại chọn tôi?”

Hợp đồng đơn giản, điều kiện cũng cực kỳ hấp dẫn.

Nhưng với một người như Tần Minh Vũ, tôi chưa chắc là lựa chọn tốt nhất.

Ánh mắt anh ta thoáng chút hoài niệm.

“Đêm đó, người chạy thoát… không chỉ có cô.”

Tôi sững người, kinh ngạc nhìn Tần Minh Vũ.

“Chuyện cũ đã qua rồi, chúng ta phải hướng về tương lai.”

Tôi và Tần Minh Vũ trò chuyện rất lâu, đến khi trời tối hẳn mới chuẩn bị quay về.

Nhưng thời tiết không chiều lòng người, bên ngoài gió rít ầm ầm, bầu trời đen kịt, rồi cơn mưa xối xả bất chợt trút xuống.

Đến khi xe của tổ chương trình lề mề chạy về tới biệt thự, trời đã gần nửa đêm.

“Mưa to thật.”

Trong màn mưa, tôi lờ mờ thấy một bóng người.

Tần Minh Vũ nhếch môi cười khẽ.

“Hắn ta thật sự thích cô rồi.”

8

Lục Tiêu An trông như một chú cún nhỏ bị bỏ rơi, ngồi co ro trong mưa, đáng thương chờ chủ nhân đến đón về nhà.

Tôi giương ô, bước nhanh về phía anh ta.

“Mưa to thế này mà không vào nhà, cậu đang cosplay gì ngoài này đấy?”

Tình trạng của Lục Tiêu An rõ ràng rất không ổn, mắt anh ta đỏ hoe.

Bất ngờ, anh ta ôm chầm lấy tôi, siết chặt đến mức như muốn hòa tôi vào cơ thể anh ta.

Mưa lạnh lẽo xối xuống, làm cả hai chúng tôi ướt sũng.

“Trình Như, đừng bỏ rơi tôi.”

“Tôi sẽ làm tốt hơn Tần Minh Vũ, cậu có thể chờ tôi một chút không?”

Tôi giơ tay chạm vào trán anh ta, nhưng anh ta không ngoan ngoãn mà lập tức nắm lấy tay tôi, giữ chặt trong lòng bàn tay nóng rực của mình.

“Cậu bị sốt rồi.”

“Đi khám bác sĩ trước đã.”

Không giãy ra được, tôi đành chiều theo, xoa xoa tóc anh ta, rồi vỗ nhẹ vào vai anh ta.

“Tôi không đi đâu cả. Chúng ta đi khám bác sĩ trước, được không?”

Anh ta đáng thương dụi đầu vào cổ tôi, cứ như một con mèo ướt tội nghiệp.

Cuối cùng, tôi chỉ có thể để anh ta nửa ôm nửa dìu vào trong nhà.

Tôi nhìn anh ta đầy bất lực.

“Có cần gọi Tần Minh Vũ hay trợ lý của cậu đến giúp tắm rửa không?”

“Tôi sẽ đi gọi bác sĩ.”

Lục Tiêu An theo bản năng ôm lấy eo tôi.

“Không cần Tần Minh Vũ, tôi chỉ cần cậu.”

[Vợ còn nhắc tới Tần Minh Vũ? Có phải vợ thật sự định bỏ mình không?]

[Mình sắp có thể nói rõ với vợ rồi, vợ nhất định phải chờ mình.]

[Thật đáng chết, tại sao vợ không thể thực sự là vợ của mình cơ chứ?]

[Những lời này, đến bao giờ mình mới có thể nói ra đây?]

Tôi thở dài.

Thật sự chịu thua anh ta rồi.

Chiếc khăn lạnh vừa chạm vào trán, Lục Tiêu An đã khẽ run lên.

“Tần Minh Vũ tìm tôi chỉ để mời tôi ký hợp đồng với công ty anh ta.”

“Anh ta không thích tôi.”

“Còn nữa, Lục Tiêu An, cậu thích hay không thích tôi thì liên quan gì đến tôi chứ?”

Tôi vừa xoay người định đi giặt khăn, thì eo bị siết chặt.

Khuôn mặt nóng bỏng của Lục Tiêu An tựa lên lưng tôi.

“Trình Như, chờ tôi thêm chút nữa.”

“Nhất định tôi sẽ cho cậu một câu trả lời.”

Mặt tôi nóng bừng, nhưng anh ta vẫn không buông tay.

Cứ như vậy, hai chúng tôi đứng yên một lúc lâu.

Sau cùng, anh ta lưu luyến cọ nhẹ vào vai tôi, rồi từ từ buông tay.

“Trình Như, ngày mai đổi lại bạn diễn với tôi được không?”

“Tần Minh Vũ, chắc chắn không có ý tốt đâu.”

“Tôi biết rồi, nhưng anh ta cũng là một trong những người bị ảnh hưởng bởi chuyện đó, từ lâu đã biết chúng ta là ai.”

Lục Tiêu An im lặng hồi lâu.

“Vẫn là tôi đến quá muộn rồi.”

Tôi dịu dàng xoa đầu anh ta.

“Cậu đã làm rất tốt rồi.”

Tôi và Lục Tiêu An quen nhau từ khi mới vào nghề, cả hai cùng ký hợp đồng với một công ty môi giới nhỏ.

Cứ tưởng đó là bước khởi đầu cho ước mơ, ai ngờ lại là cơn ác mộng.

Chúng tôi bị nhốt lại, trở thành món hàng để người khác lựa chọn.

Lục Tiêu An liều mạng chạy trốn, còn tôi thì bị giam giữ trong căn hầm tối tăm, chịu đựng những lời quấy rối đáng ghê tởm.

Đến khi anh ta quay lại cứu, những người đồng hành ban đầu của chúng tôi đã không còn giữ được tinh thần vững vàng.

Khi được giải thoát, không ai trong chúng tôi còn muốn liên lạc với nhau nữa.

Nhưng rồi tôi phát hiện ra, Lục Tiêu An vẫn luôn âm thầm theo dõi tôi.

Thế nhưng, quan hệ của chúng tôi đã không còn như trước.

Hai ngày đầu bị nhốt, tôi nhận ra mình có tình cảm với Lục Tiêu An.

Nhưng tôi giấu kín.

Một giấu là giấu suốt nhiều năm.

Sau lần đó, tôi bắt đầu sợ bóng tối, còn Lục Tiêu An thì thường xuyên gặp ác mộng.

Còn về Tần Minh Vũ, tôi không rõ nỗi đau của anh ta là gì.

Nhưng chúng tôi đều là những người cố gắng bỏ lại quá khứ sau lưng.

Chúng tôi vẫn đứng dưới ánh mặt trời.